Đạo Quân

Chương 2168

Sau đó hắn nhanh chóng xông lên, vọt thẳng về phía Nguyên Sắc.

Mắt Gia Cát Trì sáng lên, chấn kinh, cũng vô cùng rung động, đó chính là nhân vật lớn bao trùm cả thiên hạ Cửu Thánh, hắn vì vậy mà phải trốn tránh nhiều năm, nhưng hán tử trước mặt này lại khẳng khái chịu chết, thật sự làm cho hắn phải rung động!

Lữ Vô Song trừng lớn hai mắt, Quản Phương Nghi đang vươn tay muốn tát Ngân Nhi cũng sợ ngây người, Viên Cương dù chết cũng không lùi đã làm nhiều người kinh sợ.

“Hầu Tử!

Ngưu Hữu Đạo gầm thét, hai mắt muốn nứt ra.

“Chạy đi?

Nguyên Sắc cười tươi nhìn chằm chằm Viên Cương đang yểm hộ những người khác bỏ chạy, hắn muốn hỏi một câu, muốn chạy nữa sao?

Nguyên Sắc không nhanh không chậm bước đến, thong dong bình tĩnh, giống như không thấy Viên Cương đang vọt đến.

Trong mắt hắn, chỉ cần hắn phất tay một cái, đám người này đều mất mạng trong nháy mắt, dù có vùng vẫy thì chỉ phí công thôi.

Thứ này không sợ chết, Nguyên Sắc cũng phải kéo mặt nạ kẻ kia xuống xem hắn có phải là Thánh Tử Ma Giáo kia không?

Nếu phải, hắn phải hỏi Ô Thường xem hắn đang làm cái quỷ gì vậy, chuyện đánh gãy một cánh tay là chuyện gì xảy ra, không phải đã bị Lữ Vô Song cứu đi rồi sao?

“A!

Viên Cương trừng lớn mắt, muốn như muốn dùng tất cả sức lực của mỗi góc trong người, sau đó hét ra khỏi cổ họng.

“Ô ngao ~

Người đến, đao ra, phá không, một Hổ Khiếu như tiếng sét đùng đoàng, vang vọng khắp thông đạo.

Nguyên Sắc hất tay áo lên, pháp lực hùng hậu tiện tay bắn ra.

“Ô ngao ~

Một tiếng Hổ Khiếu nữa vang lên, mặc dù không lớn như tiếng thứ nhất, nhưng lại giống như lôi đình ấp ủ trên chín tầng mây, lúc nào cũng có thể đánh xuống, chấn nhiếp cho lòng người căng thẳng.

Ánh mắt Nguyên Sắc hơi né tránh, không thể không thừa nhận, tốc độ xuất đạo của người này rất nhanh.

Nhưng làm hắn phải ngạc nhiên là trên đường đao, động tác của người này ngày càng trôi chảy theo thế đao.

Cảm giác giống như đang chà xát trên bề mặt thô ráp, lúc đầu thì gập ghềnh khó chà, lực ma sát làm trở ngại mình không chà nhanh được, nhưng sau khi chà một lúc, mặc dù vẫn có lực ma sát cản trở, nhưng cũng trở nên trôi chảy hơn lúc đầu nhiều.

Người này xuất đao, đao thể bay theo động tác, giống như có năng lực gia tốc hai lần.

Nói cách khác, lúc triển khai đao thế, tính cân đối của cơ thể bị thay đổi, cả người có thể phát lực hai lần trong chớp mắt.

Mặc dù loại chuyện này rất hiếm thấy, nhưng đối với Nguyên Sắc mà nói, không làm được gì hắn cả, pháp lực hùng hậu của Nguyên Sắc bay ra đụng phải đối phương.

Pháp lực hùng hậu đụng phải đối phương trong nháy mắt, cả người Viên Cương như dừng lại, một đao bổ đến như bị trì trệ.

Nhưng bỗng nhiên con ngươi của Nguyên Sắc lại co lại, thân hình của đối phương đang trì trệ hình như hơi nhảy thoát, thế đao đang chém đến hình như cũng hơi nhảy thoát ra.

Không phải là nhảy về phía sau, cũng không phải nhảy lên trên, mà giống như vụt sáng lên chém về phía trước.

Không thấy hình ảnh thật nhảy thoát ra, chính là lóe xuống, lại giống như có thứ gì đó phá kén ra khỏi cơ thể.

Tâm thần câu chiến, bỗng nhiên một ý nghĩ hiện lên trong đầu Nguyên Sắc, người này chém ra một đao không lưu loát, nhưng lại trôi chảy đến một cảnh giới khác, trong cơ thể người này có một cỗ lực lượng khó có thể tưởng tượng nổi bộc phát ra, hắn có năng lực gia tốc lần thứ ba.

Giống như thế đao được hoàn toàn giãn gân cốt ra, bạo phát tất cả tiềm lực bên trong, dung hợp cả người lẫn đao, Nhân Đao Hợp Nhất, không gì không phá được!

Không nhìn thấy, người khác cũng không nhìn thấy, nhưng hắn lại có thể cảm giác được, người chính là đao, đao chính là người, Nhân Đao Hợp Nhất!

Đao là ánh sáng, người làm thân đao!

Pháp lực thuận theo lưỡi đao, phá vỡ nhục thể, đâm vào cơ thể Nguyên Sắc, giống như gió thoảng qua thân đao, chỉ một chớp mắt đã bay qua!

Bẫy rập! Bỗng nhiên trong đầu Nguyên Sắc có suy nghĩ này, hắn cả kinh đến hồn phi phách tán, cả người nhanh chóng lùi về phía sau, tay kia dùng hết tu vi đánh ra một chưởng.

Chưởng lực dễ dàng rách ra một chút, đó là Nguyên Sắc cảm giác được, giống như pháp lực trước đó đụng vào lưỡi đao.

Trong khe hở có gì đó bắn ra, không thấy rõ, tốc độ rất nhanh, chỉ có thể cảm giác, có ảo giác như muốn tránh nó đi.

Bóng người ngưng trệ và đao thế giống như bị Nguyên Sắc đánh ra một chưởng phá hủy, hóa thành hư vô.

Nguyên Sắc nhanh chóng lùi về sau rơi xuống đất, người theo sau cũng hiện ra, là Viên Cương.

Nguyên Sắc vừa xuống đất đã lảo đảo lui về sau mấy bước, yết hầu hắn run run, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt.

Viên Cương không đuổi theo, hắn dẫm chân lên đất chống đỡ cơ thể, kích thích cho cát bay đá chạy, ngừng lại thế xông, hai tay nắm chặt Tam Hống Đao, cả người cong về phía trước, lưỡi Tam Hống Đao chỉ xéo về phía trước mặt, cả người thở hổn hển kịch liệt, hắn thở ra sương mù màu vàng nhạt.

Hai tay cầm đao, gân xanh trên cổ nhô ra, hai mắt nhìn chằm chằm mũi đao.

Ngay cả hắn cũng không biết một đao liều mạng này có uy lực thế nào, lúc lao ra đón địch, lúc chém đao ra, mặc kệ kẻ địch mạnh mẽ đến đâu, cũng không e ngại gì cả, cũng chưa nghĩ đến đường lui, không oán không hối, tất cả tinh thần đều thẳng tiến không lùi.

Đao chém về phía trước, không nghiêng lệch. Người đi về phía trước, đến chết không quay đầu, Tất cả mọi thứ trong đầu đều hóa thành một ý niệm, chiến! Giết!

“Ô ngao ~

một tiếng hổ khiếu khoan thai đến chậm, giống như được xuất ra từ trên thân đao đứng yên kia, cũng giống như được vang lên sau lưng Viên Cương.

Có lẽ là vang lên ở chỗ hắn chém đao ra.

Trong địa đạo vang lên tiếng nổ ầm ầm, kích đầu tiên của Nguyên Sắc được ước lượng phương hướng chính xác, làm cho địa đạo bị sụp đổ.

Đam người Gia Cát Trì ở phía sau, bọn hắn cảm thấy Nguyên Sắc nhanh chóng chuẩn bị đánh ra kích thứ hai, một kích này có uy lực đánh đổ ngọn núi, nhưng lại bị nghiêng một bên, không đánh trúng đám người phía sau, nhưng lại phá hủy toàn bộ địa đạo.

Đất đai sụp đổ rơi xuống khe hở, tất cả mọi người đều thấy Nguyên Sắc ung dung bị đẩy lùi về phía sau, tiếp đó không thấy gì được nữa, bởi vì đất đá sụp đổ đã che tầm mắt của mọi người lại.

Nhưng mọi người có thể thấy người kia bị đẩy lùi, bọn họ còn nghĩ rằng mình nhìn nhầm, Nguyên Sắc sao có thể bị bức lui được?

Trong phút chốc, địa đạo chẳng những bị sụp đổ, còn có cát bụi cuồng bạo bay vào, uy lực công kích của Nguyên Sắc quá cường đại.

Gia Cát Trì cũng không phải là kẻ ăn chay, hắn là cao thủ Nguyên Anh nhiều năm, đẩy hai tay ra, áp chế phong bạo bay vào.

Đám người nhanh chóng thi pháp, cố gắng đứng vững trong đợt sụp đổ.

Nhưng chỉ có thể đi về phía trước, không có đường lui, bây giờ đã sụp đổ trong nháy mắt, muốn chạy cũng không dễ dàng nữa.

Trong tiếng sụp đổ của đất đá, bỗng nhiên một tiếng “Ô ngao” vang lên, tiếng sụp đổ không thể nào lấn át được tiếng Hổ gầm này.

Trong tiếng nổ sụp đổ, một tiếng hổ khiếu vô cùng rõ ràng, giống như không hề bị tạp âm gì quấy nhiễu.

Nó khác với hai tiếng Hổ khiếu trước, một tiếng gầm này không lớn, có cảm giác như đang lười biếng thức tỉnh, rất uể oải, nhưng lại có thể xé màng nhĩ của người nghe được.

Cảm giác đó làm cho người khác khó chịu không nói nên lời, giống như gặm nhấm suy nghĩ và xương thịt của người nghe, giọng gầm uể oải nhưng không đuổi đi nổi, quấn quanh suy nghĩ người nghe.

Tiếng gầm này giống như có ma lực thẩm thấu cực mạnh, giống như thấm qua từng khe hở trong ngọn núi.

Tiếng gầm vang lên từ tận sâu trong lòng, bên ngoài chỉ có thể nghe được mơ hồ, nhưng phía trong núi, giống như muốn xảy ra một trận tai kiếp của trời đất.

Chim chóc và phi cầm đang nghỉ đêm hoảng sợ bay đi, sợ hãi bay tán loạn trong đêm đen.

Dã thú như bị điện giật, nhao nhao xông ra khỏi ổ của mình, bối rối chạy trốn khắp nơi.

Các loại bò sát cũng chui ra khỏi hang, bò loạn không có mục đích.

Cả ngọn núi như biến thành ngôi mộ, giống như Yêu Ma được chôn sâu dưới U Minh Giới đã thức tỉnh, dọa cho các sinh linh trên núi hoảng hốt chạy bừa.
Bình Luận (0)
Comment