Đạo Quân

Chương 2225

“Không dám!”

Lam Nhược Đình chắp tay cung kính khom người, ngược lại đối mặt với Thương Triều Tông, chắp tay nói:

“Vương gia, như Đạo gia nói, bây giờ là thời điểm đại chiến sắp tới, nếu lúc này Vương gia lên ngôi hoàng đế, nước lên thì thuyền lên, chư viên bên dưới Vương gia há có thể không tấn chức được? Dưới trướng của Vương gia sẽ không đầu quân cho thế lực khác hay sao? Tướng sĩ dưới trướng của Vương gia há có thể cam tâm? Lúc này nếu tấn chức sẽ làm cho các phe phái thế lực khác của Yến quốc thấy thế nào, bọn họ nên lựa chọn thế nào?”

“Há lại có thể làm hợp ý của tất cả mọi người? Nếu lúc này không thể làm hài lòng mọi người, đại chiến sắp tới tất sẽ sinh mầm tai vạ, dễ bị quân địch nhân cơ hội lợi dụng!”

“Vương gia, lúc này xưng đế, thế lực mới thế lực cũ ghép vào nhau thế nào, tất sẽ thành vấn đề lớn! Một khi bằng mặt không bằng lòng, liên tiếp cản trở làm chiến sự bất lợi!”

“Lúc này kỳ thực không nên đăng cơ, có xưng đế hay không không phải then chốt, mấu chốt là phải nắm giữ quyền lực ở Yến quốc.”

“Thuộc hạ cho rằng, lúc này không nên xưng đế, không ngại thì tạm chiếm quyền khống chế quân chính, khống chế quyền lực trên dưới Yến quốc, có thể tự phong là Nhiếp Chính Vương!”

“Sau khi làm Nhiếp Chính Vương, chuyện gì cũng có thể tiến thối như thường, có thể tạm ổn định cục diện hiện này, lại có thể đưa ra quân lệnh, vừa có thể tránh được phiền phức sau khi xưng đế, có một số việc có thể dùng “Không phải đế vương không thể vượt qua đế bào” mà chối từ được.”

“Sau khi làm Nhiếp Chính Vương, nắm giữ đại quyền của Yến quốc, trên dưới Yến quốc há có thể không biết việc Vương gia đăng cơ là chuyện sớm muộn mà thôi? Từ đó có thể ổn định lòng người lại không đến mức bởi vì tranh quyền đoạt lợi mà cản trở lẫn nhau. Thế lực mới thế lực cũ đã biết Vương gia sớm muộn cũng sẽ thành quân vương của Yến quốc, vì mưu tiền đồ, vì đảm bảo vinh hoa phú quý, tất sẽ ra sức thể hiện trước mặt Vương gia. Vương gia còn cần cho mọi người một cơ hội tranh thủ, không thể vội vàng kết luận, âm thầm không ngại tỏ ra tán thưởng với mọi người, mọi người tất sẽ phấn trấn tranh thủ.”

“Làm như vậy vừa có thể bớt đi phiền phức, còn có thể dùng được lòng người, có thể trên dưới một lòng đề phòng chiến sự, trên dưới hợp sức, thống trị nội chính sau này cũng không cần lo lắng. Có chỗ trống luận công ban thưởng cũng sẽ tạm gác lại, Vương gia có thời gian chậm rãi quan sát khắp nơi, có thời gian chậm rãi liên kết, không tới mức vội vàng đại loạn gây tai họa.”

“Đợi đến sau khi đại cục đã định, hoặc cách chức hoặc thăng chức, Vương gia quyết đoán tiếp cũng không muộn, có bất bình gì cũng nằm trong khống chế của Vương gia, không phải sợ đại loạn xuất hiện.”

“Vương gia, Lam Nhược Đình khẩn cầu Vương gia tạm đừng xưng đế, tạm tự phong là Nhiếp Chính Vương!”

Mông Sơn Minh nghe xong giơ tay lên vuốt râu, chậm rãi gật đầu nói:

“Đây thực sự là lời tâm huyết, là do Lam Nhược Đình vì quốc gia nên mới nói vậy.”

Đây là thể hiện thái độ tán thành.

Thương Triều Tông cũng không phải người không biết nặng nhẹ, lợi và hại đã phân tích rõ ràng như vậy, làm sao có thể không nghe lời khuyên can này được.

Hơn nữa, cũng không phải là bỏ qua quyền lực, chỉ là từ từ xưng đế mà thôi, trở thành Nhiếp Chính Vương cũng không khác việc nắm hoàng quyền Yến quốc trong tay, không khác biệt gì lớn, lúc này mới quả đoán nói ra một chữ:

“Được.”

Ánh mắt lại nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, không biết vị này còn ý kiến gì khác hay không.

Ngưu Hữu Đạo nhìn Lam Nhược Đình thêm một lần, phát hiện trong chuyện này quả nhiên vẫn là người như thế am hiểu nhất, chấp nhận nghe lời chỉ bảo, cười nói:

“Nghe đại danh Ninh vương mưu sĩ Lạc Thiếu Phu đã lâu, hôm nay gặp được cao đồ của Lạc Thiếu Phu mới biết Lạc Thiếu Phu danh bất hư truyền!”

Trong lòng lẩm bẩm một câu, chuyện mười vạn nha tướng chắc chắn không thoát khỏi liên quan với Lạc Thiếu Phu, nếu không, Lam Nhược Đình thỉnh thoảng nghe được chuyện về mười vạn nha tướng từ Lạc Thiếu Phu là như thế nào? Không thể nào là trùng hợp được! Lạc Thiếu Phu chắc chắn có tham gia mưu đồ, chỉ là không phải chủ mưu mà thôi.

Hắn có thể khẳng định, Đông Quách Hạo Nhiên không có kẻ cầm đầu, bằng không Thượng Thanh tông cũng không thể từng bước suy bại được.

Còn như Ninh Vương, phía sau hắn cũng có biết, chiến tranh trên chiến trường tạm được, thủ đoạn âm quỷ có quá nhiều.

Cân nhắc người quan trong bên cạnh Ninh Vương, nhìn tới nhìn lui, Lạc Thiếu Phu có hiềm nghi lớn nhất.

Chỉ có điều thái độ này xem như đã chấp nhận ý của Lam Nhược Đình rồi, lúc này Lam Nhược Đình khiêm cung đáp lễ, thể hiện thay mặt lão sư cảm ơn.

“Được rồi, cứ như vậy đi.”

Ngưu Hữu Đạo đi tới bên cạnh Thương Triều Tông, giơ tay vỗ vai gã một cái:

“Ninh vương để lại một thành viên nòng cốt cho ngươi đó! Từ từ xưng đế thì từ từ xưng đế vậy! Không cần nóng lòng, nếu cuộc quyết chiến của ta và tam Thánh thắng lợi, đâu chỉ có một Yến quốc này, toàn bộ thiên hạ đều sẽ là của ngươi!”

Dường như có ý làm người ta rất được lợi.

Dứt lời xoay người đi, Vân Cơ gật đầu chào ba người sau đó liền xoay người rời đi theo.

Ba người chắp tay đưa tiễn, sau khi thả tay xuống đều nhìn nhau, cũng không biết lời nói mới rồi của Ngưu Hữu Đạo là thuận miệng nói hay là nói đùa. Mấu chốt là vị này cũng không cần gì phải nói đùa với bọn họ, rất dễ khiến người ta suy nghĩ nhiều đó!

Nhất là Thương Triều Tông, cả người như đang mơ, toàn bộ thiên hạ đều là của ta?

“Vương gia!”

Tiếng gọi của Mông Sơn Minh vang lên, khẽ lắc đầu với gã, ý bảo thái độ của gã rụt rè một chút.

Cũng là đang nhắc nhở Thương Triều Tông, Đạo gia là người thâm tàng bất lộ, cũng không có ai biết cuối cùng sẽ làm ra chuyện gì, nếu thể hiện ra thái độ thật sẽ chỉ khiến người ta coi thường, không phải là chuyện tốt gì, người ta có thể cho ngươi cũng có thể lấy đi.

Thương Triều Tông tỉnh táo nghiêm chỉnh lại một chút, phát hiện mình đích thực là có chút thất thố, nhưng mấu chốt là liên tiếp có bánh mỳ rơi xuống đầu, cho dù là ai cũng khó mà tiếp nhận được, muốn không thất thố cũng khó.

...

“Sư tôn muốn đi đâu?”

Trọng địa Dược Cốc ở Hải đảo, trong Dược Lư, Vô Tâm cung kính hỏi.

Quỷ Y vừa thay y phục bình thường, dịch dung, vừa than thở:

“Đừng nên hỏi nhiều, ta đi ra ngoài mấy ngày rồi sẽ trở về. Các người cứ che giấu, nếu có người hỏi thì nói ta đang ở trong Dược Lư chế dược, không cho phép người khác quấy rối. Tất cả đợi ta trở lại rồi hẵng nói.”

Vô Tâm lo lắng:

“Không thì để sư đệ bồi ngài đi! Bằng vào tu vi của sư đệ cũng có thể chăm sóc được ngài.”

Vô Tướng ở một bên gật đầu:

“Đúng đó sư tôn.”

Lần này Quỷ Y hiếm thấy muốn một thân một mình rời đi, hai sư huynh đệ xác thực là lo lắng.

Quỷ Y có phần nổi giận:

“Ta nói hai sư huynh đệ các ngươi đừng có làm loạn thêm cho ta được không hả? Lão phu sợ các ngươi rồi, ta nói cái gì, các ngươi đàng hoàng nghe theo có được không? Tiếp tục bị các người giày vò như vậy, ta sớm muộn gì cũng sẽ bị các người hại chết! Người ta nhận đồ đệ để hưởng phúc, lão phu lại như nợ nần các người từ kiếp trước vậy, lẽ nào lại có cái lý ấy!”

Hai sư huynh đệ đều cảm thấy ngượng ngùng.

Quỷ Y lại lần nữa nói:

“Còn nữa, chuyện ta giao phó, nếu có người hỏi, cứ nói như vậy, hiểu chưa?”

“Vâng!”

Hai sư huynh đệ cùng đồng thanh đồng ý.

Sau khi dịch dung xong, Quỷ Y cầm đỉnh giống y hệt Vô Tướng mang lên đầu, lúc này đã biến thành Vô Tướng thứ hai.

Chuyện nên giao phó đều đã nói rõ ràng, Quỷ Y liền một mình ra cửa, đi tới cạnh biển, nhân dịp không có người chú ý liền độn vào nước, rời đi.

Vô Tướng thật ở trong Dược Lư liền tạm thời ở lại bên trong, bằng không người thật người giả trước sau xuất hiện, muốn không khiến người ta hoài nghi cũng khó.

Sau đó Vô Tâm và Quách Man ra ngoài, vội vàng đi làm việc.

Thừa dịp không có ai, Quách Man cũng tới cạnh biển, lúc tìm kiếm hải sản làm thức ăn, một Yêu tu hiện hình quái ngư bơi tới chân nàng, một cành trúc bít kín trong tay nàng chuyển qua quái ngư. Quái ngư cắn đồ vào miệng, nhanh chóng bơi đi.
Bình Luận (0)
Comment