Đạo Quân

Chương 2234

Lư Uyên ồ một tiếng, phất tay nói với mấy vị trưởng lão:

“Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, đừng để mặt mũi người ta mất hết. Đi, cùng đi nghênh đón.”

Một đám người bước nhanh ra khỏi trấn nhỏ, đứng ở cửa chính của ngoài trấn chờ đợi.

Rất nhanh, xa xa cả vùng đất có tiếng sấm mơ hồ truyền tới, tiếp theo chỉ thấy cuồn cuộn bụi mù cuốn tới đây.

Trong chốc lát, một chi kỵ binh như một cơn gió ù ù xuất hiện trong tầm mắt.

Lúc mấy người nhìn xa xa, một tên trưởng lão tấm tắc một tiếng:

“Anh Dương Võ Liệt Vệ tới, khí thế kia quả nhiên không phụ thịnh danh!”

Ba nghìn kỵ binh xông đến ngoài trấn, trong tay của tướng lĩnh dẫn đầu cầm thương, di chuyển như sét đánh, đội ngũ kỵ binh nhanh chóng ngừng lại, tiếng ngựa hý liên tiếp vang lên.

Phía dưới sát đình bụi bặm cuồn cuộn đánh về phía mấy người đang nghênh đón.

Bụi mù tán đi, chủ tướng bên dưới lá cờ chữ “La” cũng xuất hiện.

Tuổi không lớn, thân mặc chiến giáp, cầm trong tay một cây trường thương ô thiết, phía dưới là chiến mã lông đen bóng loáng, chính là La Đại An.

Ở bên ngoài chinh chiến, điều kiện có thể tưởng tượng được, khuôn mặt phong sương nhưng rất có tinh thần, dưới cằm lún phún râu ngắn, hai mắt lấp lánh hữu thần, khí thế đoạt người.

Nhìn chủ tướng tuổi còn trẻ nhưng trong tay đã cầm năm trăm ngàn trọng binh, lần này công chiếm chia cắt lãnh địa Tần quốc đã lập được công đầu, thêm nữa lại là đệ tử của Mông Sơn Minh, không ai dám khinh thường.

Có Mông Sơn Minh giúp đỡ cùng chỉ điểm, cũng dành cho cơ hội lịch luyện, La Đại An chỉ dựa vào thành tựu hôm nay cũng đã vượt xa kỳ vọng của La An rồi.

Sinh tiền, La An ngay cả ba vạn nhân mã cũng chưa từng được thống soái, đương nhiên là thành tựu còn kém xa con trai của mình.

Nhưng mà cũng là bởi vì La An trung thành và tận tâm, đánh cược tính mạng ngăn cản mũi tên cho Mông Sơn Minh, liều mình cứu Mông Sơn Minh, có thể nói là dùng chuyện này để đổi lấy tiền đồ của hai đứa con trai.

Hai đứa con trai, một đã tòng quân, nhận Mông Sơn Minh làm sư phụ. Một người tham chính, nhận Lam Nhược Đình làm sư phụ.

Sư phụ của hai người cũng là nhân vật đứng đầu ở phương diện quân chính trong Nam Châu, tiền đồ của hai người có thể tưởng được.

Tiền đồ của hai huynh đệ đều sáng lạn, mát mặt vì con, La An góa phụ, bây giờ đương nhiên cũng là quý phụ hiếm có trong phạm vi thế lực của Nam Châu, hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Đương nhiên, bản thân hai huynh đệ cũng coi như là không chịu thua kém, bằng không cho dù là Mông Sơn Minh hay Lam Nhược Đình cũng không thể mạnh mẽ giúp đỡ được.

Hai bên, vài tu sĩ hộ tống ruổi ngựa tiến lên bảo vệ hai bên trái phải củ La Đại An, đề phòng người của Hiểu Nguyệt Các phía trước.

La Đại An ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, ánh mắt nhìn đám Lư Uyên một vòng, chợt trung khí nói:

“La Đại An ở đây, không biết vị nào là Lư các chủ?”

Lúc này Lư Uyên tiến lên cười ha ha chắp tay:

“Lư Uyên Hiểu Nguyệt Các ở đây.”

Thương trong tay La Đại An ném cho người bên ngoài, xoay người nhảy khỏi ngựa bước nhanh đến phía trước ôm quyền nói:

“Bái kiến Lư các chủ.”

“La tướng quân khách khí rồi, La tướng quân tuổi trẻ tài cao, Lư mỗ cửu ngưỡng đại danh!”

Lư Uyên nhiệt tình khách khí hàn huyên, quay đầu giới thiệu mấy vị trưởng lão sau lưng cho La Đại An biết, dù sao sau này cũng sẽ thường phải giao thiệp.

La Đại An khách khí bái kiến từng người, mấy vị trưởng lão cũng rất khách khí, chí ít không ai làm bộ làm tịch làm gì.

Theo lý thuyết, Hiểu Nguyệt Các chưa chắc để ý tới người có cấp bậc như La Đại An, chẳng qua hiện nay ăn nhờ ở đậu, ngay cả chân cũng còn chưa đứng vững, dù sao cũng phải tự bietes mình biết người.

Mà vị tướng quân trẻ tuổi trước mắt này có bối cảnh quả thực bất phàm, chí ít ở Nam Châu, đây là tâm phúc của Thương Triều Tông, huống chi còn là đệ tử của Mông Sơn Minh.

Không từ mà biệt, chỉ dựa vào nhân mã đi theo lại là Anh Dương Võ Liệt Vệ của Thương Triều Tông đã có thể thấy được ít nhiều.

Cho dù là Lư Uyên hay là chư vị trưởng lão, cũng không dám bởi vì La Đại An còn trẻ tuổi mà chậm trễ, cho dù có ý kiến gì cũng phải đợi sau khi đứng vững vàng gót chân rồi mới nói sau.

Bên Lư Uyên cũng lên tiếng chào hỏi những tu sĩ quan trọng theo trong Tử Kim Động, nói là bái kiến cũng không quá đáng, dù sao sau này cũng phải đặt chân trong phạm vi thế lực của Tử Kim Động.

Song phương gặp mặt, vừ trò chuyện vừa đi bộ vào trong trấn nhỏ, hai bên có nhân mã cùng tu sĩ trong quân đi theo, trước tiên khống chế nhà mà La Đại An sẽ ở trước.

Bên trong trấn nhỏ có phần chật chội.

Đến khi đám La Đại An tới được điểm dừng chân, một đám người đã lần nữa kiểm tra nhà cửa xong.

Người quan trọng của song phương sau khi ngồi ở chính sảnh lại khách sáo mấy câu rồi La Đại An đột nhiên nói:

“Lư các chủ, lần này sợ rằng ta không có cách nào đi cùng Hiểu Nguyệt Các tới các châu ở Lộc Sơn được.”

Lời này vừa nói ra, mọi người của Hiểu Nguyệt Các đều sửng sốt, Lư Uyên hoài nghi nói:

“Bên Vương gia không phải nói đi cùng ngươi chứng thực việc này sao? Chẳng lẽ lại đổi người?”

La Đại An xua tay:

“Lư các chủ hiểu lầm rồi, vốn là muốn cùng nhau đi nhưng trên đường đột nhiên nhận được tin báo của bên Bạch Châu, có vài tướng sĩ không tuân chính lệnh của Vương gia, ở trung gian kiếm lời đút vào túi riêng gây ra một chuyện, ta phải tự mình đuổi theo xử lý, nói không chừng lần này phải giết một nhóm làm đầu! Loạn này không thể không khống chế, bằng không nếu người người không tuân Vương lệnh, ta không có cách nào để báo cáo với Vương gia được, chuyện này rất khẩn cấp, tối đa ta chỉ ở lại ba canh giờ thôi, sau khi nhẫn mã đằng sau tới sẽ lần nữa khởi hành xuất phát!”

Lư Uyên ồ một tiếng, lại chần chừ nói:

“Vậy Hiểu Nguyệt Các ta đi tới bốn châu ở Lộc Sơn sẽ không có biến cố gì chứ?”

La Đại An lại khoát tay áo:

“Lư các chủ quá lo lắng rồi, chuyện giao bốn châu không thay đổi, tất cả là chuyện đã định trong kế hoạch rồi, sau đây sẽ có hai trăm ngàn lính mới tới, hội hợp với Hiểu Nguyệt Các ở đây, giám quân sẽ dẫn Hiểu Nguyệt Các đi sắp xếp ở bốn châu.”

Quay đầu phất tay ra hiệu, phó tướng bên ngoài lập tức lấy lệnh tiễn ra, hai tay dâng cho Lư Uyên.

Lư Uyên nhận lấy cầm vào tay vẫn không rõ, La Đại An giải thích:

“Đây là lệnh tiễn giám quân ta, sau khi lính mới tới đây, Lư các chủ có thể cầm lệnh tiễn hiệu lệnh, người kháng mệnh bất tuân có thể tiền trảm hậu tấu! Tình huống như thế này theo lý thuyết sẽ không xuất hiện, trong hai trăm ngàn lính mới có người của ta, ta có dặn dò trước rồi, sẽ tuân lệnh phối hợp hành sự với Hiểu Nguyệt Các.”

“Lư các chủ, chuyện bên Bạch châu không thích hợp kéo dài lâu, ta phải nhanh chóng đuổi theo xử lý, không thể làm gì khác hơn là vội vàng bàn giao lại chỗ này với Lư các chủ rồi. Đợi ta xử lý xong bên Bạch Châu sẽ tới tứ châu thăm hỏi Lư các chủ, đến lúc đó còn có gì cần liên hệ, chúng ta lại gặp mặt nói chuyện. Hiện nay, có gì tiếp đón không được chu đáo, mong rằng Lư các chủ sẽ bao dung.”

“Ôi chao!”

Lư Uyên xua tay, một tay nắm chặt lệnh tiễn, vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm mặt nói:

“Quân vụ quan trọng hơn, tướng quân quân vụ quan trọng hơn, không trì hoãn được. Nếu thật bởi vì bọn ta mà làm lỡ mất đại sự, chúng ta cũng không còn mặt mũi nào đi gặp vương gia nữa.”

Hắn quan tâm là chuyện giao tiếp, nếu chỉ phải giao tiếp thì không thành vấn đề, những thứ khác hắn có thể không để bụng.

“Tạ ơn Lư các chủ thông cảm.”

Sau khi La Đại An chắp tay tạ ơn lại tự tay như cười như không, nói:

“Lư các chủ, ta nhận được thư của Vương gia nói lúc giao tiếp bên Hiểu Nguyệt Các có gì đó giao cho ta. Vương gia lệnh cho ta mang về Nam Châu, ta không dám trễ nải, không biết Lư các chủ có mang vật kia tới không?”

Mọi người của Hiểu Nguyệt Các nhìn nhau, Lư Uyên gượng cười, tay đưa vào trong tay áo móc ra một tấm gương đồng, phía sau có người đi ra nhận, hai tay dâng cho La Đại An.
Bình Luận (0)
Comment