Đạo Quân

Chương 2311

Rơi vào cảnh khốn cùng Ô Thường thấy lưỡi đao trên tay của Viên Cương dần dần tới sát cổ của mình thì đột nhiên mở miệng, ma khí cuồn cuộn lập tức phun về phía mặt Viên Cương.

Viên Cương nhanh chóng nhắm mắt nín thở, nhưng ma khí này lại giống như vật còn sống vậy, điên cuồng chui vào mũi, trong tai y.

Khe mắt không có cách nào được, máu tươi theo viền mắt của Viên Cương chảy, hai tai lập tức không nghe được bất kỳ âm thanh nào nữa.

Trong khi giãy chết, cơ thể của Viên Cương phồng lên với tốc độ có thể thấy được, trên gương mặt đầy vẻ đau khổ không chịu nổi.

Toàn thân Viên Cương đau đớn run lẩy bẩy sợ mình không chịu nổi đau khổ mà thả Ô Thường ra. Đột nhiên y bỏ Tam Hống Đao ra, thuận thế nắm lấy cổ tay của hắn ta, hai tay liều mạng nắm lấy hắn ta không tha.

Không còn lưỡi đao gác ở trên cổ uy hiếp, miệng Ô Thường phun ma khí rót vào trong cơ thể Viên Cương, trên mặt lộ vẻ dữ tợn, trước mắt chỉ cần gi.ết chết người này, chờ hắn ta rảnh tay thì những người còn lại không đáng để lo ngại.

Nhưng trên gương mặt dữ tợn chợt hóa thành kinh ngạc.

Viên Cương nắm lấy hai cổ tay của hắn ta không buông, bụng chợt truyền ra tiếng động mơ hồ như tiếng sấm, cái bụng phồng lên như nửa hình tròn lại Viên Cương thu về.

Ô Thường phát hiện ma khí do mình rót vào trong cơ thể Viên Cương cuối cùng lại biến thành không khí để ý thoải mái hít thở, một làn sương mù màu vàng nhạt đột nhiên từ xoang mũi của y phun ra, đồng thời ma khí cũng tuần hoàn bị hút vào trong bụng.

Ô Thường có thể cảm giác được ma khí của mình hình như gặp được khắc tinh, đang bị hơi thở màu vàng của Viên Cương nhanh chóng giế.t chết.

Sau khi hơi thở màu vàng xuất hiện, Viên Cương đang đau đến mức run lẩy bẩy rõ ràng đã bình tĩnh hơn không ít, đau đớn hình như có chút giảm bớt.

Ô Thường chưa từng nhìn thấy điều này nên vừa sợ vừa giận, đường đường là Thiên Ma Thánh Tôn cuối cùng bắt đầu xuất hiện ý định lùi bước.

Hắn ta không đi nữa thì không được, không đi nữa, như vậy có thể bị tiêu hao tới lúc chết mất.

Thấy ma khí không có tác dụng với Viên Cương, Ô Thường ngậm miệng cắt đứt ma khí phun ra. Ma khí ngưng tụ thành ma trảo phía sau đột nhiên điên cuồng tấn công, ép hết các thế tấn công mãnh liệt. Trong phút chốc hắn ta phóng lên cao, lôi theo cả Viên Cương bay lên.

Hai mắt Viên Cương chảy máu, đầu hơi nghiêng sang một bên. Cho dù y mù và điếc nhưng lực nhận biết vẫn còn. Động tĩnh lớn như vậy, y cũng không có khả năng không cảm giác được.

Bị nhấc lên trên không trung, trong chớp mắt, gần như y đã điên cuồng đạp ra. Ô Thường bị y nắm chặt nên muốn trốn cũng không xong, bụng cứng rắn chịu một đòn.

Ầm! Quai hàm của Ô Thường chợt phồng lên, khóe miệng có một vết máu chảy ra, xem như hắn ta đã lĩnh giáo man lực quyền cước của Viên Cương tấn công, đã bị thương nặng.

Lúc này hắn ta cũng muốn cho y biết tay nên đạp ra một cước tương tự.

Ầm! Viên Cương bị thương nặng, khóe miệng cũng thấm máu nhưng vẫn nắm chặt lấy cổ tay của đối phương không buông, lại trả một cước.

Hai người đều to lớn dùng hai chân đá qua lại, khóe miệng Ô Thường chảy máu lại lần nữa rơi xuống đất, mạnh mẽ thi pháp ấn Viên Cương về phía mặt đất.

Ô Thường không vội vàng quay lại mặt đất cũng không được, đối mặt với thân thể mạnh mẽ đao thương bất nhập, chống đỡ giỏi hơn hắn ta, nếu còn không trở lại, hắn không bị vây đánh tới chết, không chừng cũng bị Viên Cương đạp chết, chịu hai đạp nên hắn ta đã biết cảm giác là thế nào, đúng là không chịu nổi.

Vừa rơi xuống đất, trong lòng Ô Thường cuối cùng lại dâng lên cảm giác khủng hoảng đã nhiều năm chưa từng biết tới. Hắn ta thi pháp ngăn chặn Viên Cương, không dám để cho hai chân y lại có bất kỳ khả năng tấn công nào.

Rất nhiều Nha Tương đã khuếch tán ra và tập trung ở xung quanh, nhường ra không gian giao chiến. Đám người Ngưu Hữu Đạo cũng từ trong nhà đi ra.

Nhìn từ xa hai mắt, hai tai và miệng mũi Viên Cương chảy máu, quai hàm Ngưu Hữu Đạo căng lên và quay đầu nhìn về phía Ngao Phong bên cạnh.

Ngao Phong có chút xấu hổ, lúc này lao tới gia nhập vào vòng vây tấn công.

Ngao Phong vừa gia nhập, cục diện lập tức biến hóa mãnh liệt. Trên thân y chợt bắn ra ánh sáng màu đen có thể xuyên qua ma khí của Ô Thường.

Một ánh sáng màu đen như cái gái đâm xuyên qua, trúng phía sau lưng Ô Thường, Hắn ta liều mạng thi pháp ngăn chặn, phía sau lưng chỗ bị ánh sáng màu đen đâm trúng đang xèo xèo bốc hơi nước.

Một đòn thuận lợi khiến Ngao Phong mừng rỡ, lại thấy Ô Thường chợt quay đầu nhìn, thấy đôi mắt sôi trào sát ý của hắn ta liền biết sự tình không ổn.

Chỉ thấy Ô Thường đột nhiên thu lại uy lực công kích từ các mặt khác. Ma trảo bị Ngao Phong đục lỗ đột nhiên trở nên to khỏe, lấy thế lôi đình lao tới.

Ngao Phong vô cùng kinh ngạc, thu tay lại không kịp nên liền liều mạng chống đỡ.

Ầm! Vừa đánh xuống, máu tươi trong miệng Ngao Phong điên cuồng phun ra, giống như con diều bị đứt dây bay ngược ra ngoài.

Ngao Phong rơi xuống đất, trong miệng không ngừng có máu phun ra, mặt nạ trên mặt cũng bị rơi, muốn đứng đã không đứng nổi. Y phát hiện mình trở thành kẻ bị thương nặng nhất dưới cơn thịnh lộ của Ô Thường. Vẻ mặt y hoảng loạn, cố đứng dậy và muốn tránh xa chiến trường tranh đấu một chút.

Những người còn lại thừa cơ hội điên cuồng tấn công Ô Thường.

Chỉ trong chớp nhoáng này, Ô Thường thiếu chút nữa đã chết nên vội vàng tự cứu, dùng hết pháp lực chống đỡ bốn đợt tấn công, ma trảo tấn công Ngao Phong lập tức nổ tung ra thành sương mù, bao phủ lấy tất cả mọi người.

Tiếng tranh đấu rất nhanh đã yên tĩnh, chỉ thấy ma khí nhanh chóng ngưng tụ thành từng ma trảo bao phủ lấy những người bao vây tấn công.

Trên thân Nguyên Tòng và Cung Lâm Sách có tử khí sôi trào, ánh lửa trên thân Côn Lâm Thụ bắn ra bốn phía. Mọi người đều thi pháp đối đầu với Ô Thường, trong phút chốc tình hình giằng co, một đám người liều mạng pháp lực cùng Ô Thường.

đám người Ngưu Hữu Đạo quan sát cuộc chiến có chút xúc động. Một Ô Thường có thể đấu với nhiều người như vậy đồng thời, chỉ dựa vào điều này đã không phụ uy danh Thiên Ma Thánh Tôn.

Ngưu Hữu Đạo nhìn Ngân Nhi đang mê man lại nhìn Nha Tương ở bốn phía xung quanh.

Trong lúc hắn nghĩ cách, Quản Phương Nghi đột nhiên lao ra, thuận lợi cướp lấy thanh bảo kiếm trên mặt đất và xông về phía không trung, cầm kiếm dùng hết tu vi toàn thân chém xuống Ô Thường phía dưới.

Ngưu Hữu Đạo và Vân Cơ lập tức chú ý nhìn.

Trong tình cảnh khốn cùng, Ô Thường chợt ngẩng đầu và nhìn chằm chằm vào Quản Phương Nghi đang chém tới, trên mặt lộ ra sự hung hãn: “A..." Đột nhiên hắn ta ngửa mặt lên trời giận dữ gầm thét, mái tóc dài theo gió tung bay phần phật.

Trong chớp mắt khi một kiếm của Quản Phương Nghi chém tới, một ma trảo to khỏe từ trên người hắn ta bay lên, chụp về phía nàng.

Đám người Nguyên Tòng lập tức cảm giác được pháp lực của Ô Thường đè ép lên trên người bọn họ đã thả lỏng hơn rất nhiều, cũng ý thức được Quản Phương Nghi có nguy hiểm. Mọi người gần như không hẹn mà đồng thời dùng hết tu vi thi pháp, muốn ngăn chặn hắn ta.

Trong lúc kinh hãi, Quản Phương Nghi muốn tránh né lại phát hiện cánh tay đã bị ma trảo với thế sét đánh không kịp bưng tai giữ lại, ma trảo dâng lên tới uy lực mạnh mẽ tới mức nàng không thể địch nổi.

Ma trảo nắm chặt lấy cánh tay của nàng và bóp mạnh. Rắc rắc. Trong nháy mắt Quản Phương Nghi lộ vẻ đau đớn.

Lại thấy ma trảo vặn kiếm trong tay Quản Phương Nghi thuận thế chém về phía nàng.

May mà đám người Nguyên Tòng vội vàng liên thủ áp chế, khiến tốc độ của ma trảo chậm lại, cũng khiến Quản Phương Nghi có thể lập tức lắc mình tránh thoát khỏi vị trí quan trọng. Nhưng cánh tay bị ma trảo nắm chặt lại không thoát ra được. Kiếm quang lướt qua thân thể của nàng và mang theo một chùm mưa máu, còn có một cánh tay của nàng nữa.

Nhân lúc pháp lực của Ô Thường buông lỏng, mười ngón tay của Triệu Hùng Ca bắn ra liên tục, Lệ Ma Chỉ bắn ra mấy chục đường huyết quang chỉ ảnh.
Bình Luận (0)
Comment