Đạo Quân

Chương 2339

Ngưu Hữu Đạo: "Đầu lối đi kia mới là nhà của chúng ta, lẽ nào ngươi không muốn về nhà?"

Viên Cương im lặng không lên tiếng.

Ngưu Hữu Đạo đột nhiên ý thức được điều gì, chợt quay đầu nhìn về phía hắn ta và trầm giọng nói: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"

Viên Cương khó nhọc nói: "Đạo gia, ta không muốn trở về."

Ngưu Hữu Đạo híp mắt: “Ngươi đùa kiểu gì vậy? Ngươi không quay về thì ở lại vực thứ năm làm gì? Tiếp tục đánh đánh giết giết nữa sao? Ta cho ngươi biết, trừ khi ta giết tất cả những tu sĩ kia, bằng không bọn họ căn bản không có khả năng yên tĩnh được."

Viên Cương: "Không phải vực thứ năm, ta muốn ở lại nhân gian. Đạo gia, ta muốn ở lại làm chút chuyện có ý nghĩa."

Ngưu Hữu Đạo: "Chuyện có ý nghĩa chó má gì chứ! Ngươi ít nói chuyện lý tưởng của ngươi với ta đi. Chuyện nên làm chúng ta đã làm rồi, không ai có thể ôm đồm được tất cả, không ai có thể đâu, bằng không chính là không biết lượng sức!"

Viên Cương cúi đầu: “Đạo gia, ngươi trở về đi, ta ở lại."

Ngưu Hữu Đạo trầm giọng nói: "Huynh đệ nhiều năm, hôm nay ngươi tính giải tán với ta à?"

Viên Cương: "Đạo gia, ta không phải có ý này. Trở lại, ta không biết ta có thể làm gì, hãy là đám người trước kia sao? Hoặc là lăn lộn ăn xong chờ chết? Thế giới kia không cần dạng người như ta."

Ngưu Hữu Đạo tức giận: “Thế giới này cũng không cần ngươi! Nghe nói qua giành chính quyền dễ dàng, nắm chính quyền khó khăn chưa? Hầu Tử, ta cho ngươi biết, thiên hạ trong nhân gian đã thống nhất, tiếp theo chính là phân phối lợi ích là những trận đánh đánh giết giết còn nguy hiểm hơn, không phải cả thân toàn man lực như ngươi có thể giải quyết được đâu, hiểu không? Bỏ lỡ cơ hội lần này, sau này ngươi muốn quay về cũng không thể quay về được đâu!"

Viên Cương hít sâu một hơi, ngẩng đầu và nói rất chân thành: "Đạo gia, ta suy nghĩ về chuyện này rất lâu rồi. Ta không dính vào những chuyện này, chỉ muốn làm chút chuyện hữu ích cho người. Đạo gia, ngươi trở về đi. Đoạn đường tiếp theo cứ để cho bản thân ta tự đi."

Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc nhìn hắn ta.

Sau một lúc lâu, Ngưu Hữu Đạo mới nói ra một câu: “Ta khổ tâm cố gắng nhiều năm như vậy, chúng ta thật vất vả mới đi được tới ngày hôm nay, ngươi lại nói với ta như vậy sao?"

Viên Cương: "Đạo gia, ta nhớ ngươi từng nói với người, con đường của mình cuối cùng vẫn phải do tự mình đi."

Ngưu Hữu Đạo: "Đứa trẻ tốt, học được cách lấy lời của ta tới bịt miệng của ta rồi. Xem ra, ngươi thật sự quyết định rồi."

Viên Cương rất thành khẩn nói: “Đạo gia!"

Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại nhưng không nói gì nữa, đi trở về bên cạnh Thương Thục Thanh và nói: "Quận chúa, Ngân Nhi ăn quá giỏi, chúng ta nuôi không nổi."

Lời này vừa nói ra, Thương Thục Thanh dở khóc dở cười...

Sau khi nhóm người trở lại sơn trang Mao Lư, Ngưu Hữu Đạo lập tức thu xếp cho Quản Phương Nghi và Nam Thiên Vô Phương và Viên Cương đi tới Vô Biên Sa Mạc, trợ giúp Viên Cương bắt đầu chuyển người vào vực thứ năm.

Sợ Viên Cương không giúp được, Lữ Vô Song cũng cố ý để cho hai đệ tử An Du Nhi cùng Liễu Phi Tinh đi theo, bố trí người của Vô Song Thánh Địa cùng trợ giúp Viên Cương.

Sau khi nhìn theo nhóm người rời đi, Ngưu Hữu Đạo giữ Lữ Vô Song lại bên cạnh nói chuyện.

Sau khi đi tới bên cạnh, Lữ Vô Song có chút tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?"

Hai tay Ngưu Hữu Đạo cầm kiếm: “Hầu Tử nói với ta, hắn không muốn đi tới vực thứ năm, muốn ở lại nhân gian, nàng thấy thế nào?"

Lữ Vô Song trầm xuống: “Hắn luôn nghe ngươi, nếu như ngay cả ngươi còn không có cách nào thuyết phục được, ngươi nói với ta cũng vô dụng."

Ngưu Hữu Đạo: "Nàng không dự định khuyên hắn sao?"

Lữ Vô Song lắc đầu: “Sao cần phải để ý như vậy làm gì. Đối với ta, đi đâu cũng giống nhau cả. Hầu Tử từng nói với ta một câu, nói là ngươi từng nói với người, chỗ nào thấy yên tâm thì chỗ đó chính là nhà!"

"Chỗ nào yên tâm thì chỗ đó chính là nhà..." Ngưu Hữu Đạo thì thầm nói một tiếng rồi im lặng rất lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn trời: “Vậy còn Phùng Quan Nhi, nàng giữ nàng ấy ở bên cạnh làm nha hoàn có thích hợp không?"

Lữ Vô Song: "Chuyện nhà chúng ta, ngươi không cần lo, thanh quan khó quản được việc nhà, có thích hợp hay không, chờ nàng và Hầu Tử quen rồi, đợi đến lúc đó sẽ thuận theo tự nhiên, dĩ nhiên là thích hợp. Tính cách Hầu Tử thế nào, ngươi còn không biết sao? Ta giữ con tin trong tay, hắn mới dễ dàng chịu thua."

"Mẹ nó, người kia không phải muốn ở lại nơi này để có ba vợ bốn nàng hầu chứ!" Ngưu Hữu Đạo thì thầm một tiếng.

Lữ Vô Song không nghe rõ hỏi: "Cái gì?"

"Không có gì." Ngưu Hữu Đạo cười gượng lắc đầu: “Thôi đi, có nàng ở bên cạnh hắn, ta cũng có thể yên tâm hơn. Nàng phải để ý hắn nhiều hơn đấy."

Lữ Vô Song: "Ngươi nói vậy, ta có thể không để bụng được sao? Gặp phải loại nam nhân này cũng thật phiền lòng."

Đợi sau khi nàng rời đi, Ngưu Hữu Đạo lặng im tại chỗ cân nhắc.

Ban đầu, hắn đang suy nghĩ để lại người nào ở nhân gian thì thích hợp, có vài vấn đề không cần nghi ngờ, nhân gian nhất định sẽ có cá lọt lưới, chắc chắn còn có thể có tu sĩ ẩn nấp, làm không tốt còn có thể có số lượng nhất định. Để tránh sinh loạn, chung quy phải để người đặc biệt dùng mới được.

Để lại ai cũng là vấn đề. Bây giờ Viên Cương chủ động bằng lòng ở lại, hình như vấn đề này đã được giải quyết dễ dàng, dựa vào lực uy hiếp của Viên Cương, người ẩn nấp cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lại có thế lực triều đình giang lưới, trong một thời gian tương đối ngắn sẽ không có vấn đề lớn lao gì.

"Ngươi còn đứng ở đây làm gì?" Vân Cơ xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Ngưu Hữu Đạo lấy lại tinh thần và nhìn về phía nàng: “Đưa tin cho Viên Phương, bảo y lập tức trở về gặp ta."

Viên Phương nhận được tin, lại chạy về vào lúc ban đêm.

Vừa trở lại, y lập tức hấp ta hấp tấp chạy tới phòng của Ngưu Hữu Đạo: “Đạo gia, ngài tìm ta sao?"

Ngưu Hữu Đạo: "Ngươi trở về nhanh như vậy, đã tìm được chỗ xây chùa chưa?"

Viên Phương hì hì gật đầu: “Tìm được rồi. Ta chọn tới chọn lui chọn tới hoa mắt cũng không biết chọn chỗ nào thích hợp, sau đó người phía dưới nhắc nhở mới cảm thấy nơi ở trước của Đạo gia cũng không sai, có thể được nhờ."

Ngưu Hữu Đạo nghi ngờ: "Nơi ở trước của ta là có ý gì?"

Viên Phương nói: "Chỗ của tông môn Thượng Thanh Tông! Cách chùa Nam Sơn ban đầu còn rất gần, ta cố ý chạy tới đó xem thấy địa phương tốt lắm, ta còn cố ý đi xem Chốn Đào Hoa Đạo gia đã từng ở. Chà chà, bụi cây đào nghìn năm ngoài cửa kia trông thật đẹp, hoa đào nở quanh năm không tàn, bốn mùa đều có hoa nở rực rỡ, cực đẹp. Thượng Thanh Tông vốn có sẵn kiến trúc chỉ cần tu sửa cải tạo một chút là được, còn không cần tốn nhiều công sức. Ta đã sai người ta đi tìm thợ thủ công rồi."

Thượng Thanh Tông? Ngưu Hữu Đạo bất đắc dĩ một hồi, không ngờ được yêu tăng này lại có thể tìm tới chỗ đó. Nhắc tới cây đào kia, ngược lại cũng gợi lên hồi ức năm xưa của hắn.

Sau khi hắn lấy lại tinh thần, thờ ơ nói: "Ta nghĩ rồi, ngươi không cần đi tới vực thứ năm kia. Xem như nể tình ngươi thành kính Phật, ngươi lại là tâm phúc của chùa Nam Sơn, thiếu ngươi sợ là không được. Ngươi tiếp tục ở lại chùa Nam Sơn làm chủ trì của ngươi đi."

"A!" Viên Phương trố mắt, có thể nói là vui mừng bất ngờ, lại có chút buồn bã: “Không phải nói sau khi lối đi của năm giới bị chặt đứt, linh khí nhân gian sẽ bị loãng đi sao? Vậy bần tăng tu luyện thế nào?"

Ngưu Hữu Đạo: "Là tu luyện của ngươi quan trọng, hay là Phật tổ quan trọng?"

"Cái này..." Viên Phương bóp bóp ngón tay, hình như có chút khó chọn, thầm nói: "Các ngươi đều đi, một mình ta ở lại nơi này làm gì?"

Ngưu Hữu Đạo: "Không cần lo lắng, ta để lại một người cùng ngươi."

Viên Phương hiếu kỳ nói: "Ai?"

Ngưu Hữu Đạo: "Hầu Tử."

"A?" Viên Phương giật mình kinh ngạc. Y thật sự sợ Viên Cương, quả đấm của người này thực sự rất dọa người. Y liên tục khoát tay nói: "Không cần không cần, bần tăng ở lại một mình là được rồi, sao có thể oan ức cho Viên gia được chứ."
Bình Luận (0)
Comment