Ngưu Hữu Đạo nói:
“Sa tiên sinh, ngươi không nên xem thường hắn, chỉ cần cho hắn điểm tựa thích hợp, hắn có thể quấy động tất cả, lơ là với hắn khả năng sẽ sản sinh hậu quả trí mạng, ta hiểu rõ hắn hơn ngươi.
Toa Như Lai nói:
“Không phải coi thường gì cả, ta hỏi ngươi, ngươi để ta đi lộng chết hắn? Ngươi không nói đùa chứ?
Trải qua hắn đề tỉnh, Ngưu Hữu Đạo trầm mặc, dần dần lý giải thâm ý trong lời nói của đối phương.
Toa Như Lai tiếp tục nói:
“Ta biết ngươi và hắn từng đấu chết đi sống lại, thậm chí tự mình một đường từ Bắc Châu truy sát đến Tề Kinh, sau đó hắn bỏ chạy qua Tấn quốc, sau khi tới Tấn quốc, vì cái gì ngươi không làm gì được hắn? Không phải là Tấn quốc phái ra vô số cao thủ bảo hộ hắn sao? Hắn là ai muốn giết liền có thể giết chết? Hộ vệ ở bên cạnh hắn là trang trí sao?
“Hiện tại không phải ta chấp chưởng Phiêu Miểu Các, ta nói bên cạnh hắn có người Phiêu Miểu Các nhìn chằm chằm, ngươi cảm thấy ta vận dụng lực lượng của ta đi đối phó hắn thích hợp sao? Còn để ta đi Vệ quốc và Tề quốc tìm kiếm, không phát động nhân thủ nhất định hoặc không dùng tới người Phiêu Miểu Các có thể tìm được sao? Một khi ta bại lộ, ta nên làm sao giải thích sự tình này? Này là chiến sự giữa các nước, không được phía trên cho phép, ta tự ý nhúng tay nên làm sao giải thích? Ngươi nói cho ta, lấy lý do gì giải thích?
“Ngưu Hữu Đạo, chỉ cần sự tình bên chúng ta thành công, Thiệu Bình Ba nhảy nhót như thế nào đi nữa cũng vô dụng, đến thời điểm đó muốn giết hắn chỉ là chuyện một câu nói của ngươi, thời điểm này đừng gây thêm phiền toái.
Ngưu Hữu Đạo im lặng một hồi, từ từ nói:
“Tấn quốc dã tâm không nhỏ, Cửu Thánh có thể cho phép Tấn quốc một nhà độc đại sao?
Toa Như Lai nói:
“Một nhà độc đại? Có thể độc đại đi nơi nào? Coi như Tấn quốc nhất thống bảy quốc lại thế nào? Cục diện các phương thế lực cát cứ của tu tiên giới là không cải biến được, chỉ cần khống chế tu tiên giới, ai làm hoàng đế thiên hạ lại có quan hệ gì?
“Có thể để nó hợp, thì có thể để nó phân, đánh càng nhiều, tu sĩ chết càng nhiều, đến thời điểm đó sẽ ít người đi Thiên Đô Bí Cảnh. Hình thức bảy nước cố định bất biến để thế lực tu tiên giới từng bước tích trữ lực lượng mới không phải Cửu Thánh hy vọng nhìn thấy, ném ra mồi nhử để bọn hắn cướp mới là biện pháp tốt nhất.
“Ngươi cảm thấy Cửu Thánh sẽ đi áp chế dã tâm của Tấn quốc sao? Chỉ cần vừa ra tay, bảy quốc phát hiện ai cũng không thể lớn mạnh, ai còn sẽ đi cướp đến cướp đi?
“Mấy trăm nước chư hầu cướp đến hiện tại chỉ còn bảy nước không phải không có nguyên nhân, nội bộ các nước phải để bọn hắn tranh, ở giữa các nước cũng phải để bọn hắn tranh.
“Không có dụ hoặc, ai còn sẽ đi đánh đánh giết giết?
“Ta nói cho ngươi, sư phó ta La Thu nghe được Tấn quốc phát động tiến công với Vệ quốc, một chút phản ứng cũng không có, ngay cả một câu thừa thãi cũng không có. Hắn càng quan tâm là nguyên nhân Hồng Vận Pháp chết, còn có trận đại hỏa bên Vô Lượng Viên là chuyện gì xảy ra.
Đạo lý vừa nghe liền hiểu, Ngưu Hữu Đạo buông tiếng thở dài, khoát tay nói:
“Thôi, sự tình này ngươi chớ xía vào, ta giao cho người bên ngoài xử lý.
Toa Như Lai nói:
“Ta nói cho ngươi, ngươi tuyệt đối đừng xằng bậy, bằng không đừng trách ta đứt đoạn mất liên hệ với ngươi và bên ngoài.
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Ngươi yên tâm, trong lòng ta có nắm chắc.
...
Hoàng cung Vệ quốc, Huyền Vi đứng ở dưới mái hiên, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn Huyền Thừa Thiên hồn bay phách lạc cuộn mình ở trong một góc phòng, thần sắc phức tạp.
Gây ra hoạ lớn ngập trời, nguy cơ đến tam đại phái của Vệ quốc sống còn, tam đại phái của Vệ quốc bị triệt để làm tức giận, muốn xử tử Huyền Thừa Thiên cho hả giận.
Thời điểm này Huyền Thừa Thiên mất hết lòng người, tam đại phái của Vệ quốc giết hắn một chút gánh nặng cũng không có, không cần lo lắng tạo thành bất kỳ hậu quả gì.
Thế nhưng Huyền Vi không chịu, Huyền Vi ra sức bảo đảm, tam đại phái của Vệ quốc đành phải thôi. Không có biện pháp, hiện tại Vệ quốc cần Huyền Vi đến khống chế cục diện.
Nếu không như vậy, gây ra đại họa như vậy, Huyền Vi căn bản không gánh nổi Huyền Thừa Thiên.
Huyền Thừa Thiên bị bị giam lỏng ở trong lãnh cung, nơi bình thường giam các phi tử, thê lương quạnh quẽ.
“Tiện nhân!
Huyền Thừa Thiên đột nhiên rít gào.
Hắn phát hiện tỷ tỷ đứng ở ngoài cửa sổ, giống như bị điên bò lên, vọt tới trước cửa sổ, phẫn nộ rít gào, giống như dã thú bị phát cuồng.
Đợi hắn hơi bình tĩnh, Huyền Vi hỏi:
“Ngươi biết sai lầm của mình không?
Huyền Thừa Thiên cười thảm nói:
“Ta sai rồi? Ta đích xác sai rồi, ta coi ngươi là thân tỷ tỷ, nhưng ngươi trăm phương ngàn kế soán vị cướp ngôi, uổng ta tín nhiệm ngươi nhiều năm như vậy, giao đại sự quốc gia cho ngươi. Là ta sai, đều là ta sai, là ta tín nhiệm cổ vũ dã tâm của ngươi.
Huyền Vi nổi giận.
“Ngươi đến hiện tại còn cho rằng hai nữ nhân kia giúp ngươi? Hai tiện nhân kia là gian tế Tấn quốc phái tới, bây giờ quân Tấn đã đánh vào Vệ quốc, ngươi còn không biết hối cải?
Huyền Thừa Thiên cười ha ha, cười lệ rơi đầy mặt nói:
“Gian tế? Ngươi tin được không? Ngươi nắm giữ Vệ quốc nhiều năm như thế, nếu thật là Tấn quốc phái gian tế tới mà nói, ngươi có thể để các nàng thuận lợi đến bên người ta? Nếu như các nàng thật là gian tế mà nói, vậy nhất định là ngươi có ý dung túng!
Một câu làm Huyền Vi không còn gì để nói, không biết nên phản bác thế nào, nàng có thể nói bản thân không sai sao? Chỉ có thể nói người ở sau lưng trù tính sự tình này quá giảo hoạt, vậy mà có thể giấu diếm được tai mắt của nàng.
Huyền Vi nói:
“Ta là tỷ tỷ ngươi, ngươi tình nguyện tin tưởng hai ngoại nhân, cũng không muốn tin tưởng ta? Hay là nói, kỳ thực trong lòng ngươi đã minh bạch, nhưng không muốn thừa nhận mang đến tai họa diệt quốc cho Vệ quốc là bởi vì ngươi hoang đường, mà không dám đối mặt?
Huyền Thừa Thiên nói:
“Tiện nhân, ngươi đừng nguỵ biện. Ngươi nói các nàng là gian tế, được, vậy ta hỏi ngươi, lẽ nào hậu cung nhiều người như vậy toàn bộ là gian tế sao? Ngươi giết hết bọn họ, vì cái gì? Không phải là muốn chứng minh, Vệ quốc bây giờ là ngươi định đoạt sao? Huyền Vi, ta thật không nghĩ tới ngươi tâm ngoan thủ lạt như vậy, còn có cái gì là ngươi không làm được? Ngươi chuẩn bị lúc nào giết ta? Đến đi, giết ta đi!
Gần như điên cuồng, đột nhiên đưa tay xuyên qua cửa sổ, bắt loạn về phía Huyền Vi.
Vèo!
Tây Môn Tình Không bấm tay bắn ra một đạo kình phong, đánh trúng hai tay, giải trừ khả năng tạo thành thương tổn với Huyền Vi.
Hai tên tu sĩ trông giữ lập tức đẩy cửa vào, lắc mình qua bắt lấy Huyền Thừa Thiên, trực tiếp lôi hắn lại.
Huyền Vi cắn môi, trơ mắt nhìn đệ đệ bị kéo đi.
“Hiện tại hắn không cách nào bình tĩnh, chờ hắn bình tĩnh sẽ tỉnh ngộ!
Tây Môn Tình Không đi tới bên người Huyền Vi buông tiếng thở dài.
“Đi đi!
Huyền Vi xoay người rời đi, trong lãnh cung thì truyền đến tiếng gầm gừ không cam lòng của Huyền Thừa Thiên.
“Huyền Vi, ta xem ngươi chết rồi làm sao đối mặt liệt tổ liệt tông của Huyền gia. Ông trời sớm muộn sẽ thu tiện nhân ngươi...
Mới ra lãnh cung, có mấy người đâm đầu đi tới, chưởng môn Linh Hư Phủ Thường Lâm Tiên, chưởng môn Thủ Chính Các Tàng Phong, chưởng môn Đại Nhạc Sơn Lạc Ngôn Chân.
Chưởng môn của tam đại phái đều đến, thế cục trước mắt làm bọn hắn ở trong tông môn cũng ngồi không yên, dồn dập tới kinh thành Vệ quốc quan tâm thế cục biến hóa.
Trong người tới còn có một người là Ngự Sử đại phu của Vệ quốc Kim Lệnh Tán.
Kim Lệnh Tán có thể tránh thoát một kiếp thuộc về loại mạng lớn, tuy Thiệu Bình Ba không hạ thủ với quan văn, nhưng sẽ không quên làm quan văn rắn mất đầu, có bố trí nhằm vào Kim Lệnh Tán.
Nhưng thời điểm sự tình phát sinh, Kim Lệnh Tán trùng hợp đi tới Thiên Vi phủ tìm Huyền Vi nghị sự, ở trong Thiên Vi phủ may mắn tránh thoát một kiếp.