Đến bây giờ lòng nàng còn sợ hãi, nếu như sư phụ không ra tay cứu giúp, nàng đã phải bỏ mạng chỗ này rồi.
Nói cách khác, trận đổ ước này, nàng thua!
Một màn này cũng làm cho đám người Ngọc Thương không dám thở mạnh.
Viên Cương nâng đao lên, quay người lại, nhìn về phía Lữ Vô Song, nói.
“Thánh Tôn có ý gì, chẳng lẽ muốn nuốt lời?
Nói đùa! Sao Lữ Vô Song không ra tay cho được, nếu như đệ tử của nàng chết trên tay người này, vậy thì Vô Song Thánh Địa của nàng sẽ trở thành chuyện cười lớn rồi.
Lữ Vô Song hờ hững nói.
“Bản tôn có đồng ý với ngươi cái gì sao?
Viên Cương đáp trả.
“Nói cách khác, từ nay về sau, mặc kệ người dưới trướng Thánh Tôn nói gì đi nữa, người trong thiên hạ cũng không cần phải tin!
Nếu người khác nói câu này, chỉ sợ đã bị một chưởng đánh chết, nhưng thái độ từ đầu đến cuối của Viên Cương vẫn như vậy, lời nói ẩn chứa chính khí làm người khác không thể khinh nhờn, nếu như không trả lời ngay trước mặt thì sẽ biến thành kẻ không nói đạo lý!
Lữ Vô Song nói.
“Mặc dù bản tôn chưa đồng ý dù chưa đáp ứng, nhưng nàng nếu đáp ứng, bản tôn đương nhiên sẽ không để nàng nuốt lời. Hạt Hoàng sự tình có thể coi như thôi, nhưng ngươi tại bản tôn trước mặt khẩu xuất cuồng ngôn, bản tôn cũng không có nói muốn bỏ qua cho ngươi. Bản tôn cũng không phải người bất thông tình lý, cho ngươi một cơ hội. Bản tôn liền đứng ở chỗ này, để cho ngươi chạy trước mười số đếm, mười số đếm bên ngoài, ngươi nếu có thể thụ bản tôn một chưởng, bản tôn liền bỏ qua cho ngươi!"
Nàng vừa mới nói xong, Viên Cương đột một chút lao ra ngoài, trong tay đao đã ném xuống đất, xoay người chạy.
Nhìn chăm chú lên lại đếm thầm đếm được Ngọc Thương bọn người rất nhanh liền hai mặt nhìn nhau, Viên Cương xông nhanh cùng một chỗ, chạy tốc độ càng lúc càng nhanh, nhanh giống bay một dạng, nhảy vọt quay cuồng qua cồn cát lúc động tác càng là một mạch mà thành, giống như như nước chảy mây trôi lưu loát, đây chính là trong sa mạc, trên đất cát sẽ hãm đủ, không tiện chạy, có thể tên biến thái này...
Mọi người đều vô ý thức mắt nhìn Lữ Vô Song phản ứng, trong lòng từng cái âm thầm nói thầm, thật muốn mười số đếm lời nói, cách không chưởng lực còn hữu dụng sao?
Ngọc Thương bọn người sợ hãi, lo lắng Lữ Vô Song ném đi mặt mũi sẽ giết bọn hắn diệt khẩu.
Lữ Vô Song mặt không biểu tình, đột vung tay áo một chưởng, chụp về phía dưới chân mặt đất.
Ngọc Thương bọn người chỉ cảm thấy dưới chân run rẩy một chút.
Rơi xuống đất quay cuồng Viên Cương cũng đã nhận ra lòng đất rung động thế tới, dựa thế xông về cồn cát, rơi vào trên cồn cát lần nữa quay cuồng dựa thế, mạnh mẽ bên dưới bay lên không nhảy lên lên.
Ầm ầm! Một đạo cát vàng xông ra mặt đất, như một đầu Cự Long đồng dạng, giữa trời một đầu đánh tới Viên Cương.
Quay đầu thoáng nhìn Viên Cương đột nhiên cuộn mình tứ chi bão đoàn ngạnh kháng.
Cạch! Cả người Viên Cương như ngôi sao chổi đâm vào trong đất cát.
Cự Long bay lên không, muốn tiếp tục tấn công, nhưng Lữ Vô Song đã hất tay áo lên, dừng tay, Cự Long lập tức sụp đổ, trút xuống, chôn sống Viên Cương ở nơi đó.
Nàng lắc mình bay lên, bóng người Lữ Vô Song đã nhảy lên phi cầm tọa kỷ đang xoay quanh trên không trung.
Hoa Mỹ Như nhìn một chút, cũng lách mình bay lên, thử hỏi một câu.
“Sư tôn giết hắn rồi sao?
Lữ Vô Song nói.
“Chỉ là trừng phạt nhẹ, giữ hắn lại còn có lợi, đợi sau khi vận binh xong, ngươi bắt hắn về Thánh Địa.
“Vâng!
Hoa Mỹ Như gật đầu đồng ý.
Ánh mắt của Lữ Vô Song liếc về nơi cát vàng chôn người, lẩm bẩm một câu.
“Ít nhất trong nhân gian cũng không phải chỉ có hạng người xu nịnh…
Đợi đến lúc phi cầm toạ kỷ bay xa, đám người Ngọc Thương vẫn còn sợ hãi, lắc mình đến chỗ Viên Cương bị chôn, trong lúc bọn họ đang thi pháp đào bới, bỗng nhiên một cánh tay nhô lên, Viên Cương từ trong đống cát đang ra sức bò ra.
“Phi...
Viên Cương phun cát trong miệng ra.
Ngọc Thương vội vàng hỏi.
“Viên huynh đệ, ngươi không sao chứ?
Viên Cương không trả lời, nhìn quanh bốn phía.
Hắn không sao, vừa rồi chỉ bị chấn ngốc.
Ít nhất Lữ Vô Song cho là mình ' trừng phạt nhẹ', nhưng cũng đủ làm cho Viên Cương trọng thương, nhưng nàng đã đánh giá thấp năng lực chịu đòn của Viên Cương rồi.
“Đừng nhìn nữa, người đi rồi.
Ngọc Thương thở dài một tiếng, nói.
“Lão đệ, ngươi phải cảm ơn Thánh Tôn đã thủ hạ lưu tình rồi.
Ai cũng có thể nhìn ra, tên này chịu một đòn của Lữ Vô Song mà vẫn không bị gì, chắc chắn là Lữ Vô Song nhẹ tay rồi.
Viên Cương lại không nghĩ rằng Lữ Vô Song hạ thủ lưu tình, hắn quay đầu lại hỏi.
“Đao của ta đâu?
Mọi người nhìn xung quanh, đao rơi ở bên kia, quên cầm đến đây, Ngọc Thương phất tay cho một người đi tìm.
Cả đám người lại nhìn Viên Cương, xem như phục tên này luôn rồi, tình huống đó mà vẫn có thể bảo vệ được tính mạng, cũng được xem là mạng lớn, trong lòng bọn họ còn sợ hãi, trước đó đã bị dọa đến mức không nói nên lời.
Đao được nhanh chóng tìm về, lại đưa đến tay Viên Cương, nhìn thấy thanh đao này, lại nhớ đến cảnh chém Hoa Mỹ Như, Ngọc Thương lại thở dài.
“Lão đệ, ngươi không tiếc dùng mạng của mình để giúp một con Hạt Hoàng như thế có đáng không?
Viên Cương khinh thường nói.
“Chính là vì đám tư lợi như các ngươi, nên mới làm cho những người kia tự ý làm bậy!
Ngọc Thương im lặng.
Nhưng làm đồ đệ thì không thờ ơ được, Độc Cô Tĩnh trầm giọng nói.
“Viên tiên sinh, đừng nói quá đáng.
Trước đó tên này chửi sư phụ hắn là chuột nhắt, lúc đó đang ở trước mặt Lữ Vô Song nên không tiện nói gì, bây giờ sao có thể giả vờ như không nhìn thấy được?
Viên Cương nói.
“Ta nói sai cái gì sao? Nếu không phải vì các ngươi tư lợi nên bị người ta lợi dụng, vậy thì sao bọn chúng dám làm mưa làm gió như vậy?
Độc Cô Tĩnh nói.
“Ta cũng không thấy Ngưu Hữu Đạo cao thượng chỗ nào, ngươi đi theo hắn bao lâu rồi?
Rõ ràng là đang chê cười hắn.
Còn có một câu hắn không nói ra, đó là ngay cả lão bà của La Chiếu còn cấu kết, vậy mà còn mặt mũi nói ra câu đó sao?
Viên Cương lạnh nhạt nói.
“Đúng là không cao thượng thế nào, nhưng ít nhất Đạo Gia còn biết được năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn, sao đám giá áo túi cơm như các ngươi có thể sánh được chứ?
“Ngươi…
Tượng đất còn có ba phần tính hỏa, Độc Cô Tĩnh đã bị chọc giận.
“Im miệng!
Ngọc Thương đưa tay ngăn hắn lại, trong ánh mắt có ý trách móc, có vẻ như đang nói, ngươi so sánh với loại người này làm gì?
Nếu là trước kia, chắc chắn Ngọc Thương cũng không khách khí như vậy, nhưng sau nhiều lần tiếp xúc, hắn biết Viên Cương là hạng người gì, nhất là chuyện vừa xảy ra, ở trước mặt Lữ Vô Song mà tên này còn dám khiêu khích, còn dám dùng đao chém đệ tử Lữ Vô Song, suýt nữa chém chết đồ đệ của nàng ta, đây rõ ràng chính là tên điên bất chấp hậu quả.
Còn muốn phân cao thấp với loại người này sao? Ngay cả Lữ Vô Song hắn còn không sợ, vậy thì hù dọa, đe dọa hay uy bức lợi dụ, có tác dụng gì không? Chỉ sợ dù tất cả mọi người Hiểu Nguyệt Các ở đây, tên này cũng chẳng hề nháy mắt một cái.
Đối phó với những kẻ khác còn được, chứ đối phó với tên này thì được gì đâu, còn muốn nghiêm túc với loại người này, có bệnh rồi sao?
Hơn nữa, bây giờ còn có chuyện cần người ta giúp!
Tóm lại, Ngọc Thương không có lý do gì để chèn ép tên này cả.
Tất nhiên, trước mắt hai bên là cũng một nhóm, hơn nữa thi thoảng trên không có vài người kỳ lạ xuất hiện, Ngọc Thương thật sự sợ Viên Cương này rồi, sợ hắn lại gây ra chuyện gì, mọi người không chịu nổi kinh hãi như vậy nữa, nên hắn đau khổ khuyên nhủ.
“Lão đệ, Thánh Tôn rộng lượng, khinh thường so đo với người bên dưới, nhưng có vài người không giống vậy, sau này ngươi cẩn thận chút đi, nghe lời khuyên của ta, không thể làm như vậy nữa.
Viên Cương hiểu hắn ý tứ, Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi, lần này hắn đã đắc tội Hoa Mỹ Như rồi, sợ là sau này nàng ta sẽ không bỏ qua cho hắn.