Ngưu Hữu Đạo hơi nhíu mày:
“Không trêu chọc nổi là kẻ nào, nói nghe chút.”
Hắc Mẫu Đơn:
“Quên đi thôi, không nghĩ đến kẻ đó nữa, cũng vô dụng. Chúng ta không chọc nổi.”
Ngưu Hữu Đạo:
“Hừm, chờ ngươi cảm thấy cơ hội thích hợp lại nói. Ta xem xem có thể báo thù giúp ngươi không!”
“Tâm của ngài ta nhận, không cần đâu, đã qua cả rồi.” Hắc Mẫu Đơn cay đắng lắc đầu.
Ngưu Hữu Đạo cảm giác được sự nặng nề trong lời nói của nàng, ha ha nói:
“Tên kia chắc mắt bị quáng gà, đen như ngươi mà cũng hứng thú?”
Hắc Mẫu Đơn trừng mắt, tay đột nhiên chụp một cái vào nước, kéo phăng cái khăn che trong nước của Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo không nói gì, cúi đầu nhìn vị trí hạ bộ không bị che lấp dưới nước, vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Hắc Mẫu Đơn ngang nhiên nhìn chằm chặp, mặt vô cảm, gò má ửng đỏ, ném cái khăn lại.
Ngưu Hữu Đạo chầm chậm che hạ bộ lại:
“Ngươi có thấy tẻ nhạt không?”
Hắc Mẫu Đơn:
“Thấy thiệt thòi? Nếu không ta cũng cởi sạch xuống nước tắm rửa với ngài? Ta trông khó coi như thế sao? Chẳng qua chỉ hơi đen một chút, gương mặt cũng không kém. Ngài chưa thấy thôi, thân thể người ta thực ra rất tốt.”
Ngưu Hữu Đạo:
“Ngươi đang quyến rũ ta?”
Hắc Mẫu Đơn:
“Ta, ngài muốn, bất cứ lúc nào."
Ngưu Hữu Đạo khẽ lắc đầu:
“Vô nghĩa. Ngươi nghe cho rõ, từ lúc ngươi đi lại bên cạnh ta, nhất định không thể xảy ra cái chuyện kia.”
Hắc Mẫu Đơn giội nước lên người hắn, tiếp tục lau:
“Tại sao? Ta thực sự không lọt nổi mắt xanh của ngài như vậy sao? Ta, ta tự nguyện, lại không quấn lấy ngài, chỉ muốn chút cảm giác an toàn.”
Ngưu Hữu Đạo:
“Không có gì nhìn vừa mắt hay không. Ta không động vào người phụ nữ làm việc bên cạnh. Thỏ không ăn cỏ gần hang, cỏ gần hang mà gặm sạch, lộ ra cửa động thì phiền.”
Hắc Mẫu Đơn bĩu môi:
“Thịt đến mép còn không ăn là kẻ ngu si! Tuổi còn trẻ, ra vẻ người lớn vậy là ý gì? Loại như Đường Nghi kia mà ngài cũng không thích, làm sao cảm thấy ngài chẳng có hứng thú gì với phụ nữ. Thật sự, có phải ngài không làm được chuyện kia?”
Ngưu Hữu Đạo nhắm mắt không nói, chuyện này không thắng nổi nàng. Người phụ nữ khóc lóc ở khách sạn Yêu Nguyệt kia đi đâu rồi? Thua nàng...
Phủ thành châu Bắc, nhóm Thiệu Bình Ba ầm ầm đi vào thành. Thủ vệ trông cửa đứng trang nghiêm hai bên, không ai dám cản.
Một đường đi thẳng tới “Phủ Lăng Ba”, Thiệu Bình Ba tới phủ của mình, cả nhóm nhảy xuống ngựa đi vào.
Quản gia Thiệu Tam Tỉnh ở cửa nghênh tiếp, nụ cười hơi gượng ép:
“Đại công tử bôn ba đường dài, cực khổ rồi.”
Thiệu Bình Ba liếc ông ta một cái, vung áo choàng sau lưng, tiếp tục cất bước đi vào sảnh chính.
Trên đường, một tu sĩ nâng tay nhận một con kim sí, lấy văn kiện mật trong ống đồng xem, bước nhanh đuổi theo Thiệu Bình Ba:
“Đại công tử, bên Triệu Kinh đã gửi tin tới. Đã tra hỏi, trong nhà Gia Cát không có ai tên Trương Tam, cũng xác định không có tu sĩ trẻ tuổi như thế. Kết quả là không tra ra được người này!”
Sau đó tiến vào phòng khách, ánh mắt ba người Đường Nghi lặng lẽ chạm một cái.
Thiệu Bình Ba đi tới chủ vị, cởi áo choàng đưa cho quản gia, xoay người ngồi ngay ngắn, nhìn quản gia hỏi:
“Có việc thì nói.”
Quản gia Thiệu Tam Tỉnh muốn nói lại thôi, nhìn những người khác, cuối cùng vẫn lấy một tờ giấy trong ống tay áo ra, hai tay dâng lên cho y xem.
Thiệu Bình Ba lấy tới, trước tiên nhìn sắc mặt ông ta, sau đó mới dời xuống tờ giấy, từ từ ngâm:
“Bắc châu vương, Bắc châu vương, một viên đường lại một viên đường. Trên vô pháp, dưới vô phương, hai viên đường lại hai viên đường. Vân giả vương, ba...”
Tiếng nói chợt im bặt, con ngươi co rụt, tay đặt trên đầu gối chớp mắt nắm chặt lại, gò má căng ra.
Đọc thứ gì thế này? Cái gì mà một viên đường, hai viên đường? Mọi người khó hiểu, có điều đều phát hiện sắc mặt Thiệu Bình Ba có vẻ không ổn.
Bản thân Thiệu Bình Ba ban đầu cũng bị cái gì một viên đường, hai viên đường hấp dẫn, sau mới phát hiện không đúng. Xem xong, y chậm rãi hỏi quản gia:
“Đây là thứ gì?”
Quản gia Thiệu Tam Tỉnh nói:
"Đồng dao."
Đồng dao? Thiệu Bình Ba đã hiểu, khó trách trong đó chen lẫn cái gì một viên đường, hai viên đường, làm y không biết có ý gì, còn tưởng có thâm ý khác, hóa ra là đồng dao, lại hỏi:
"Từ đâu tới?"
Thiệu Tam Tỉnh:
“Đây là bài đồng dao mà trẻ con hát khắp đường xá tại một số khu vực ở phía Bắc của Đại Giang. Người của chúng ta phát hiện liền truyền về.”
“Truyền từ phía Bắc của Đại Giang...” Nội tâm Thiệu Bình Ba thắt lại, khó có thể tiếp thu việc bị truyền khắp nơi, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống nội dung trên giấy.
Bài đồng dao này rõ ràng đang nói nhà họ Thiệu là vua của châu Bắc. Nước Hàn không làm gì được họ, nước Yến cũng vô phương. Chuyện này không quan trọng, cũng coi như sự thật. Điểm mấu chốt vấn đề là mặt sau của bài đồng dao, nói rằng cha y Thiệu Đăng Vân chỉ là tấm bình phong ở châu Bắc, đương gia chân chính là Thiệu Bình Ba y!
Càng nguy hiểm hơn là, có người dùng tên của y làm thành văn. Ba chữ Thiệu Bình Ba chỉ cần đảo lộn lại, kết hợp với ý tứ toàn thể bài đồng dao, lập tức hóa thành y muốn giết cha!
Đảo ngược tên lại một cái, lập tức ám chỉ ý “Phản”, làm phản! Chữ “Ba” trong tên của y vừa vặn khớp cùng chữ “Thiệu” trong tên của phụ thân y, ghép vào nhau, cái từ này đầy ý cảnh dự báo cỡ nào, quả thực là chọc vào tim! Phụ thân đọc được sẽ nghĩ thế nào?
Đáng sợ hơn nữa, đồng dao là thứ có tính chất truyền xướng bẩm sinh, sẽ mãi khuếch tán ra ngoài. Thiệu Bình Ba sắp trở thành tiêu điểm của châu Bắc, đứng sau lưng phụ thân y gây ra sự quan tâm của tất cả mọi người. Các thế lực không làm gì được châu Bắc sẽ nhằm vào y. Kẻ muốn diệt phụ thân y mà không được cũng sẽ chĩa đầu mâu sang y. Kẻ không làm gì được trong gia tộc cũng sẽ có người dùng việc này làm văn.
Từ đầu đến đuôi, đây là một âm mưu nhằm vào y!
Kẻ làm ra chuyện này...
Tâm tư ác độc, khiến y không rét mà run!
Những người khác còn chưa hiểu nội dung trên tờ giấy kia rốt cuộc có gì, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Thế nhưng, Đường Nghi đã chú ý tới. Phụ nữ đều tinh ý, lập tức nhìn thấy sự tối tăm và phẫn nộ đan xen trong ánh mắt Thiệu Bình Ba!
Đường Nghi hơi cả kinh. Ánh mắt đáng sợ kia thực khiến người ta kinh ngạc, chợt làm nàng liên tưởng đến lời Ngưu Hữu Đạo nói, Thiệu Bình Ba rất nguy hiểm!
Thiệu Bình Ba cuối cùng cũng hiểu tại sao sắc mặt quản gia lúc nãy lại như vậy. Hiển nhiên, y cũng nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng trong đó. Y cấp tốc nén tâm tình phức tạp xuống, lạnh lùng hỏi:
“Vật này xuất hiện từ lúc nào?”
Thiệu Tam Tỉnh:
“Trước đây, các ám điểm bố trí ở Giang Bắc không nghe nói thấy. Hai ngày trước, bài đồng dao này đột nhiên bùng phát. Ám điểm cố ý tìm trẻ con hỏi, mấy đứa trẻ nói là có người cho đường ăn để hát. Có đứa bé là do thấy đứa khác hát, bản thân cũng hát theo. Ám điểm căn cứ theo manh mối truy tra, chỉ tra được ba kẻ cá biệt nhận tiền làm việc, không tìm được thủ phạm phía sau.”
Những người khác vẫn chưa hiểu họ đang nói gì, đồng dao thì sao? Trong đó chứa tin tức bất lợi gì sao?
Đã truyền ra rồi, Thiệu Bình Ba cũng biết việc này không che giấu nổi những người khác. Những người này ra khỏi cửa là có thể biết được. So với che che đậy đậy vô dụng, không bằng hào phòng lấy ra, cho họ tự xem.
“Bản đồ!”
Thiệu Bình Ba gọi, quản gia lập tức cho người mang bản đồ tới, mở ra trước mặt y.
Thiệu Bình Ba đứng dậy, nhìn bản đồ hỏi:
“Bắt được lời đồn ở nơi nào?”
Quản gia chỉ một số khu vực:
“Trước là ở huyện Cầm An, hầu như sau đó các huyện chung quanh cũng nhanh chóng khuếch tán."
Thiệu Bình Ba chậm rãi nhắm mắt.
Những người khác truyền nhau tờ giấy kia xem. Sau khi mỗi người hiểu ý trong bài đồng dao đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Rõ ràng là muốn ly gián quan hệ cha con nhà họ Thiệu, muốn dồn Thiệu Bình Ba vào chỗ chết!
"Hai ngày trước...”
Thiệu Bình Ba thầm sắp xếp một dãy chuyện xảy ra gần đây. Một lúc sau, y từ từ mở mắt, nói một cái tên:
“Trương Tam!”
Mọi người sững sờ, Thiệu Tam Tỉnh không biết có ý gì, hỏi:
"Đại công tử nói ai?"