Đạo Quân (Dịch Full)

Chương 438 - Chương 438: Nổi Trận Lôi Đình (2)

Chương 438: Nổi Trận Lôi Đình (2)

Ngưu Hữu Đạo hì hì nói: “Ta đúng là đang chủ tâm kiếm chuyện, ta không vừa mắt Thiên Ngọc môn, chửi Thiên Ngọc môn hai câu thì có làm sao, ngươi có ý kiến sao?”

“Không có ý kiến, không có ý kiến, lão đệ bớt giận, lão đệ bớt giận.” Phong Ân Thái vỗ mu bàn tay hắn trấn an: “Chính sự quan trọng, giải quyết chính sự quan trọng!”

Ngưu Hữu Đạo: “Quan trọng ngươi còn không tranh thủ thời gian giải quyết?”

Phong Ân Thái: “Giả không biết chữ cái gì.

Nội dung đệ cũng thấy rồi, môn có lệnh, việc này giao cho đệ giải quyết, ta không dám không nghe theo!”

Ngưu Hữu Đạo: “Ta giải quyết? Ngươi thử nói xem ta giải quyết như thế nào?”

Phong Ân Thái vội ho một tiếng nói: “Trong thư không phải viết rất rõ sao, đồ đệ giữ lại cũng được, tặng người ta cũng được, đem bán lấy tiền cũng được.” Nói ra lời này bản thân lão cũng chột dạ.

Ngưu Hữu Đạo: “Ơ! Nói đơn giản như vậy, vậy ngươi xử lý và ta ta xử lý khác nhau ở chỗ nào? Lão Phong à, ngươi vô năng thế nào, khiến Thiên Ngọc môn không an tâm đến mức nào mà để chuyện đơn giản như vậy cũng không dám để ngươi xử lý! Thiên Ngọc môn phái ngươi tới làm gì?”

Tướng mạo Phong Ân Thái hơi mập mạp hòa ái, cũng rất có thể nhịn nhục. Lão thở dài: “Lão đệ, ta thừa nhận ta không bằng đệ được rồi chứ? Đệ nên tranh thủ xử lý đi! Không thể kéo dài nữa đâu.”

Ngưu Hữu Đạo: “Xử lý như thế nào? Ta giữ lại? Đồ các ngươi không dám giữ bắt ta giữ? Ta chán sống hay muốn tìm chết thì còn được! Tặng người ta? Làm sao tặng? Tặng ai? Công khai tặng ai dám nhận? Âm thầm đưa thì có ích gì, cho dù âm thầm đưa ra ngoài chỉ e đối phương là người đầu tiên muốn giết lão tử diệt khẩu! Đem bán lấy tiền? Ai dám công khai mua? Bên ngoài một đám người nhìn chằm chằm, ngươi nói ta bán cho ai đây? Ngươi dạy cho lão tử bán thế nào đi? Cho dù ta công khai hủy trước mặt mọi người, Hoàng đế sẽ là người đều tiên gây rắc rối cho ta, là người đầu tiên muốn giết ta đấy!”

“Họ Phong, ta nói ngươi được lắm, phiền phức do ngươi gây ra, giờ lại muốn ta giúp ngươi chùi đít? Ngươi để bảo lão tử ổn định trước giúp ngươi, giờ ổn ra kết quả thế này à? Thiên Ngọc môn cho ta cái gì vậy? Ta tín nhiệm ngươi như vậy, ngươi báo đáp lão tử thế sao?” Hắn vỗ thư trên tay chửi một trận.

Phong Ân Thái lúng túng nói: “Nếu không phải đệ trêu chọc phải trưởng công chúa kia lấy đâu ra phiền phức này.”

Ngưu Hữu Đạo ha ha nói: “Vậy được, đại lộ chỉ lên trời, ai đi đường nấy, mọi người ai tự giải quyết phiền phức riêng của mình, không thể cùng giải quyết được! Quận Thanh Sơn Thiên Ngọc môn các ngươi muốn làm sao thì làm, lão tử không về quận Thanh Sơn được không hả? Ta cũng không tin rời khỏi Thiên Ngọc môn ngươi ta không sống được.”

“Haizz!” Phong Ân Thái giữ chặt hắn: “Lão đệ bớt giận, lão đệ bớt giận, là ta thất ngôn, là ta thất ngôn! Ý của ta là, còn có thể suy nghĩ thử vài cách.”

Ngưu Hữu Đạo: “Vậy được, ngươi nghĩ cách giúp ta đi, chỉ cần ngươi có thể nghĩ ra được cách hay, việc này ta ra mặt cũng không phải không được.”

Phong Ân Thái thở dài: “Ta có biện pháp đã sớm nói cho đệ biết rồi, còn cần chờ đến bây giờ sao? Đệ thế này chẳng phải đang làm khó ta sao?”

“Được!” Ngữ điệu của Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng thay đổi, trở nên bình tĩnh hơn: “Ta cũng không làm khó ngươi, gặp gỡ các ngươi coi như ta không may, như vậy đi, các ngươi đi đi, việc này ta gánh, có được không?”

Bọn Lệnh Hồ Thu, Hắc Mẫu Đơn lập tức đồng loạt nhìn về phía hắn.

Phong Ân Thái ngạc nhiên: “Thật?”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Không thể giả, các ngươi đi đi.”

Phong Ân Thái: “Vậy thì tốt, đưa khế ước ta viết cho ta trước đã.”

Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu chỉ vào chậu than, chỉ tro tàn lưu lại sau khi thiêu thứ Viên Cương đưa trước đó: “Đốt rồi!”

“Đốt rồi?” Phong Ân Thái khó tin, lập tức chạy đến bên chậu than xem thử, trong nháy mắt thần sắc run rẩy, phát hiện tro kia không đúng, lão chỉ viết một tờ giấy mỏng, sao có thể đốt ra được nhiều tro như vậy, lão đứng thẳng dậy: “Lão đệ, đệ đang đùa với ta đấy à?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ta không đùa, các ngươi có đi hay không? Các ngươi không đi, chúng ta có thể đi.”

“Lão đệ, đệ mắng thì mắng rồi, làm loạn cũng loạn rồi, lão ca ta sai rồi, nhịn rồi, cũng nhận rồi, nhưng giờ ta không có đường lui, dù đệ có giết ta cũng vô dụng.” Phong Ân Thái lẩm bẩm hai câu, khoanh tay ngẩng đầu nhìn nóc nhà, bộ dạng ăn vạ.

Đi cái gì mà đi? Lão không thể đi được, không lấy được thứ mình viết thì đi thế nào? Lát mình vừa đi, bên này đưa ra bằng chứng nói đồ đã đưa cho Thiên Ngọc môn, nhiều người bao vây chặn đánh như vậy lão có thể chạy khỏi quốc cảnh Tề quốc sao? Cho dù có chạy thoát, phiền phức đem đến cho Thiên Ngọc môn giải quyết sao đây?

Ngưu Hữu Đạo không chịu giao thứ lão đã viết ra, lão không thể buông tha cho Ngưu Hữu Đạo.

Nhân lúc Phong Ân Thái không chú ý, Ngưu Hữu Đạo liếc mắt ra hiệu Lệnh Hồ Thu một cái.

Lệnh Hồ Thu hiểu ý tiến lên kéo Phong Ân Thái ra ngoài: “Lão Phong, ngươi đi ra ngoài trước, ta sẽ giúp ngươi khuyên nhủ.”

“Ngươi đừng lừa gạt ta, hắn chạy, ta tìm ai?”

“Lừa gạt cái gì, ngươi cho người trông coi không được sao.”

Phong Ân Thái bị lôi đi, trong phòng cũng yên tĩnh, Ngưu Hữu Đạo ban nãy còn nổi trận lôi đình lập tức vẻ mặt bình tĩnh, đi tới ngồi cạnh bàn nhìn mật tín của Thiên Ngọc môn và mười văn điệp trên bàn, nhíu mày không nói.

“Đạo gia, làm sao bây giờ? Định bỏ quận Thanh Sơn thật à?” Hắc Mẫu Đơn tiến lên nhẹ nhàng hỏi một tiếng.

“Haizz!” Ngưu Hữu Đạo than nhẹ: “Vương gia ký thác kỳ vọng vào ta, quận chúa cao quý ngày nào cũng làm tỳ nữ chải đầu búi tóc cho ta, tình nghĩa này há có thể nói vứt bỏ là có thể vứt bỏ. Nếu thật sự làm như vậy thì ta thành tiểu nhân bội bạc mất rồi. Bên kia đã dựng xong nền tảng, vứt đi cũng tiếc, kẻ vứt chủ có đi nơi khác bắt đầu lại thì người khác cũng coi thường ngươi trước, sau chưa chắc đã tín nhiệm. đương nhiên cũng sẽ không có ai đối đãi với chúng ta rộng rãi như vương gia và quận chúa. Chuyện Thiên Ngọc môn mặc dù làm có quá đáng nhưng trước mắt Thiên Ngọc môn với chúng ta mà nói cũng thật sự không thể xảy ra chuyện, chúng ta vẫn cần Thiên Ngọc môn che chở.”

Hắc Mẫu Đơn: “Vậy ban nãy người đối xử với Phong Ân Thái...”

“Cảm thấy ta nóng giận mắng khó nghe quá sao?” Ngưu Hữu Đạo ha ha cười nói: “Cho hắn biết ta thực sự khó khăn mới có thể ép hắn nhượng bộ, mới có thể ép Thiên Ngọc môn nợ chúng ta, chuyện này nếu ôm quá nhanh há không khiến bọn hắn nghĩ ta làm trâu làm ngựa cho bọn hắn là chuyện đương nhiên sao?”

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tiếng trò chuyện trong phòng ập tức dừng lại.

Lệnh Hồ Thu sải bước đi tiến đến, trực tiếp ngồi bên cạnh Ngưu Hữu Đạo: “Đệ bảo ta đưa lão ra ngoài là có ý gì? Hẳn là đệ thực sự định ôm việc này đúng không?”

Ngưu Hữu Đạo: “Chuyện tới nước này, đi bước nào tính bước đó. Huynh trưởng, trước mắt cần huynh giúp ta một tay.”

Lệnh Hồ Thu cười khổ: “Đệ cũng đừng làm khó ta, chút nhân mạch kia của ta chẳng qua chỉ nói cho dễ nghe thôi, thực ra ta chỉ là một lái buôn dắt mối, không có bản lĩnh lớn như các đệ tưởng tượng đâu, với thế lực của hoàng đế Tề quốc muốn chạy ngược sóng trong tay hắn ta chỉ e là không đủ nhét kẽ răng hắn. Lão đệ, việc này ta thật sự không làm gì được!”

Ngưu Hữu Đạo: “Huynh trưởng trước hết nghe ta nói hết lời hẵng cự tuyệt cũng không muộn.”

Lệnh Hồ Thu: “Đệ nói đi!”

Ngưu Hữu Đạo: “trên ngọn núi xung quanh đây có người của ba môn phái kia, huynh biết không?”

Hắn nói chính là những ngọn núi chung quanh kinh thành.

Nước Tề là một quốc gia thảo nguyên. Những nơi có núi cao bốn phía như kinh thành là rất hiếm. Đại Khâu môn, Huyền Binh tông và Thiên Hỏa giáo là ba môn phái tập trung trên các ngọn núi bao quanh kinh thành. Mỗi phái chiếm cứ một vùng đất thiêng, bảo vệ kinh thành, thực lực được xem là hàng đầu trong số các môn phái tu hành của nước Tề, là đại môn phái ít có trong thiên hạ, ngay cả Phiếu Miễu các cũng có một chỗ cắm dùi.

Bình Luận (0)
Comment