Đạo Quân (Dịch Full)

Chương 477 - Chương 477: Tâm Hoa Đi Rồi! (1)

Chương 477: Tâm Hoa Đi Rồi! (1)

Đợi đến khi Hồng Tụ và Hồng Phất trở lại Phù Phương Viên, chân trời đã hừng sáng.

Phù Phương Viên nay đã ốc không mang nổi mình ốc, Quản Phương Nghi vẫn còn chưa tiến vào trạng thái người hầu, cũng chưa có giác ngộ đó, tạm thời không ai sắp xếp cho Ngưu Hữu Đạo.

Mọi người tìm đại một gian phòng ở qua một đêm.

Trong một gian phòng, Hồng Tụ, Hồng Phất nhanh chóng thu dọn.

Lệnh Hồ Thu mở cửa sổ, nhìn sắc trời đang sáng hơn phía đằng xa, thở dài nói: “Đừng thu dọn nữa, trời đã sáng rồi.”

Hai cô gái nhìn nhau, sau đó dừng tay, bước đến bên cạnh ông ta. Hồng Tụ hỏi: “Tiên sinh, thuộc hạ vẫn không hiểu, vì sao Hồng Nương lại tùy tiện bán đứng mình như thế?”

Lệnh Hồ Thu lắc đầu: “Bán thì cũng đã bán, cũng không còn lựa chọn nào khác.”

Hồng Tụ hỏi: “Tại sao lại không còn lựa chọn nào khác? Ngưu Hữu Đạo có năng lượng như vậy ở kinh thành sao?”

Lệnh Hồ Thu nói: “Ngươi quên trước đó Ngưu lão tam đã hỏi gì sao? Việc Quản Phương Nghi chậm chạp trở về đã khiến cho Ngưu lão tam hoài nghi. Giống như Ngưu lão tam đã nói, Quản Phương Nghi qua đêm không về, người mà bà ta tránh không phải là ta mà là Ngưu lão tam hắn.”

“Hai người chưa từng gặp mặt, lại không oán không thù, Phù Phương Viên còn là địa bàn của bà ta, Quản Phương Nghi bà ta sợ cái gì mà phải tránh mặt chứ? Quản Phương Nghi làm như vậy, đã khiến cho Ngưu lão tam cảnh giác. Kết hợp với chuyện có sẵn, Ngưu lão tam phản ứng rất nhanh, lập tức hỏi ta Quản Phương Nghi có biết nội dung cuộc nói chuyện giữa ta và Ngụy Trừ hay không?”

“Hắn hoài nghi như vậy cũng không khó hiểu. Ngoại trừ việc này, còn có thứ gì khiến cho Quản Phương Nghi kiêng kỵ hắn như thế? Ngưu lão tam hoài nghi Quản Phương Nghi đã biết chuyện gì, hắn quyết định lấy quy định một canh giờ ra đe dọa bà ta, chính là muốn thăm dò bà ta. Đạo lý này rất đơn giản. Nếu Quản Phương Nghi biết Bộ Tần đích thân đến cửa tìm Ngưu lão tam, Ngưu lão tam dám nói cứng như vậy, nói muốn Phù Phương Viên biến mất hoàn toàn ở kinh thành nước Tề này, Quản Phương Nghi có thể không sợ sao?”

“Kết quả, Quản Phương Nghi đang tránh mặt vội tranh thủ thời gian trở về, lại còn về trong vòng một canh giờ. Bà ta trở về, đây không phải là vấn đề sợ hãi, mà còn nói rõ bà ta đang chột dạ. Bà ta đã dùng phương pháp không bình thường để nghe lén nội dung cuộc nói chuyện mà không phải Bộ Tầm hay Kim vương phủ nói cho bà ta biết. Nếu có hai chỗ dựa này, bà ta không cần phải sợ. Uy hiếp của Ngưu lão tam cũng chẳng có tác dụng với bà ta. Gian phòng mà ta và Ngụy Trừ nói chuyện chắc chắn là có vấn đề.”

“Ngươi cũng nhìn thấy sự việc phía sau rồi đấy. Ngưu lão tam quyết định ra tay, viết văn tự bán mình cho bà ta, làm cho bà ta không có đường lui, dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai trực tiếp bắt bà ta lại. Tiếp theo, hắn yêu cầu hai ngươi đi phát tin tức. Chờ có người đến xác nhận, Quản Phương Nghi lại thừa nhận, gạo sống đã nấu thành cơm chín. Mọi người đều biết bà ta thừa nhận, sự việc xem như đã giải quyết, ngay cả sau này bà ta có hiểu ra...Hahah...Ngưu lão tam này đúng là hảo thủ đoạn. Quản Phương Nghi ơi Quản Phương Nghi, thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Nếu bà ta không trốn tránh Ngưu lão tam, hắn sẽ không dễ dàng đắc thủ như vậy.”

Hồng Tụ nghe xong liền hiểu ra. Khi nhớ lại tình huống lúc đó, nàng ta rùng mình một cái: “Người này rất đáng sợ! Chẳng lẽ trước đó bị người ta chèn ép đến cùng đường mạt lộ chỉ là giả?”

“Thế thì không đến mức đó. Hạo Vân Đồ có thể xuống tay với hắn, hắn lại không chỗ ra tay với Hạo Vân Đồ. Hạo Vân Đồ vừa ra tay, sự việc liền vượt ra khỏi khả năng khống chế của hắn, là đối thủ không cùng một đằng cấp. Hắn chỉ có thể bị động để cho người ta đánh. Có thể gắng gượng qua được chuyện này đúng là không dễ.”

Lệnh Hồ Thu vừa nói vừa nhìn chung quanh rồi nói tiếp: “Tên tiểu tử này quả thật có chút nguy hiểm. Các người cố gắng nhớ lại, trên đường đi chúng ta có lộ ra sơ hở gì không?”

Hai cô gái nhìn nhau. Hồng Phất bình tĩnh đáp: “Chắc là không có. Nếu như có, chỉ sợ hắn đã nghĩ biện pháp hất tiên sinh ra ngoài rồi, nào có chuyện cứ để cho đao gác lên cổ của mình mãi như vậy, càng không để cho tiên sinh tham gia mấy chuyện bí mật này.”

Lệnh Hồ Thu nhẹ thở ra: “Hai người các ngươi, về sau làm việc gì cũng phải cẩn thận.”

Đại nội hoàng cung, sau khi lên triều xong, Hạo Vân Đồ trở về ngự thư phòng, cởi long bào ra.

Thay quần áo cho Hạo Vân Đồ xong, mấy tên Thái giám rời đi, Bộ Tầm cười nói: “Sáng nay, bên ngoài hoàng cung xuất hiện một chuyện rất thú vị.”

Hạo Vân Đồ bước đến bên cạnh thư án: “Chuyện gì khiến cho ngươi phải nói là thú vị?”

Bộ Tầm đáp: “Hồng Nương của Phù Phương Viên sáng nay từ chối tiếp khách, chính thức tuyên bố với bên ngoài rửa tay gác kiếm.”

Hạo Vân Đồ im lặng. Khi ông ta còn trẻ, danh tiếng của Quản Phương Nghi đã lan xa. Khi đó ông ta cũng đã từng cải trang đứng ngoài quan sát. Đây tuyệt đối là một vưu vật phong hoa tuyệt đại. Ông ta đã từng muốn có trong tay, nhưng vì một số kiêng kỵ, ông ta đành phải khắc chế dục vọng của mình.

Bây giờ nghĩ lại, ông ta vẫn không khỏi có chút xúc động. Sau khi ngồi xuống, ông ta cầm tách trà lên: “Không làm nữa, có phải bà ấy đã có kết cục tốt hơn không?”

Bộ Tầm hạ thấp người nói: “Theo Ngưu Hữu Đạo.”

Phụt! Hạo Vân Đồ vừa mới nhấp ngụm nước trà liền phun ra ngoài, bị sặc ngay tại chỗ, không ngừng ho khan.

Bộ Tầm không ngờ Hoàng đế có phản ứng lớn như vậy, giơ tay lên áp lên lưng y, điều hòa khí tức cho y, sau đó cầm một cái khăn mặt lại đây cho y.

Hạo Vân Đồ lau miệng và tay, trả khăn cho Bộ Tầm, nhìn Bộ Tầm lau chùi nước trà phun trên bàn, không nhịn được cười ha ha.

Bộ Tầm quay đầu, kinh ngạc.

Hạo Vân Đồ chậm rãi tựa vào lưng ghế, thở ra một hơi thật sâu, có vẻ buồn bã nói:

"Chỉ chớp mắt, đã bao nhiêu năm qua đi. Ta nhớ mang máng, khi khắp thành tràn ngập cánh hoa, ngươi còn đi cùng quả nhân. Quả nhân và ngươi đứng ở trong đám đông, xem nàng Ỷ Thúy của Hồng lâu kia, là ném tú cầu hả?"

Bộ Tầm cười khẽ:

"Khi đó thực ra tuổi nàng ta đã không còn nhỏ, nhưng chính độ hoa nở. Nàng thích một người đàn ông, yêu chết đi sống lại. Người đàn ông kia đã đồng ý cưới nàng ta, nàng ta cũng đã lẳng lặng may áo đỏ chờ chuyện tốt. Ai biết được, nước đã đến chân, người đàn ông kia còn đổi ý. Trong cơn nóng giận, nàng ta mặc áo đỏ ném tú cầu, bảo là muốn dùng toàn bộ gia sản gả cùng cho người đón được tú cầu kia, muốn cho kẻ bạc tình kia hối hận cả đời. Người dưới Hồng lâu chen đến giọt nước không lọt. Lão nô nhớ, tú cầu rơi xuống chỗ cách bệ hạ chỉ có khoảng hai trượng.

Hạo Vân Đồ ha ha nói:

"Ngươi nhớ kỹ thật! Lần đầu gặp gỡ, quả nhân kinh ngạc như gặp người trời. Phong hoa tuyệt đại, thật đẹp! Lúc đó quả nhân nghĩ, quả thật là một kỳ nữ cương liệt, người phương nào lại nhẫn tâm phụ một kỳ nữ như vậy? Quả nhân quả thực động lòng rồi!"

Bộ Tầm:

"Vâng, bệ hạ khi đó đã khen nàng là cảnh đẹp kinh đô Tề. Có điều, cuối cùng nàng ta cũng đổi ý, cũng không chịu để bản thân chịu oan ức. Tuy tú cầu tung ra, nhưng nàng ta không chịu gả cho người nhận được tú cầu kia, tặng đối phương khoản tiền là xong việc. Nếu nàng ta thật sự gả đi thì thật là một giai thoại truyền kỳ!"

Hạo Vân Đồ cảm khái vạn phần nói:

"Một bên là mỹ nhân như ngọc vừa quen, một bên là giang sơn như họa bị chà đạp. Chiến dịch núi Hắc Thiết, đội quân tinh nhuệ nhất của nước Tề bị tiêu diệt hoàn toàn. Nước Tề phải dùng lực lượng cả nước để chống đỡ kẻ địch xâm lấn từ bên ngoài. Mỹ nhân và giang sơn, quả nhiên chỉ có thể chọn một trong hai, đáng tiếc!"

Đối với điều này, Bộ Tầm đương nhiên biết rõ. Năm đó vị này đang nhìn chằm chằm vào ngôi vị Hoàng đế, đang vào thời khắc then chốt. Thanh danh của Quản Phương Nghi quá kém, phải gánh cái danh ai cũng có thể làm chồng. Nếu vị này thật sự thu Quản Phương Nghi kia, chỉ e sẽ vô duyên với ngôi vị Hoàng đế. Quả thực là chỉ có thể chọn một trong hai.

Bình Luận (0)
Comment