Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm

Chương 89 - Tiễn Đưa

Lại là một trời đêm, quần tinh dạo chơi, rực rỡ đầy trời.

Lâu Cận Thần cùng Nam Nam còn có một con nhím đang vây quanh một cái bàn trong sân ăn cơm.

Đột nhiên, tay Lâu Cận Thần muốn gắp đĩa rau ngừng lại, bởi vì hắn cảm giác được một đạo ánh mắt.

Một nữ tử từ trong hư không hiện ra ở trên nóc nhà Hoả Linh Quan, đang nhìn người trong sân.

Nữ tử vẻ mặt ưu thương, ánh mắt rơi vào trên người Nam Nam trong đó, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy nửa người dưới của nàng một mực bao phủ trong sương đen, mà hắc vụ kia lại giống như vô số âm quỷ vờn quanh mà hình thành làn váy thật lớn, trải trên ngói.

Lâu Cận Thần dùng niệm quang đi cảm giác, chỉ nhìn thấy hạ thân trong khói đen của nàng, hình thành một mặt anh quỷ, nhìn vào trong quan.

Niệm Quang chiếu đến, bộ dáng nó lập tức hiện lên trong lòng, cho dù là Âm Quỷ cũng không thoát được.

"Vị bằng hữu này, có thể xuống ăn chén cơm không." Lâu Cận Thần hỏi.

Nam Nam lập tức nhìn quanh khắp nơi, sau đó đã tìm được nữ tử trên nóc nhà, vốn là ngẩn người, sau đó chậm rãi đứng lên, ánh mắt sững sờ nhìn nữ tử trên nóc nhà.

Thân nàng kia không chuyển chân không động, bay lên, đã rơi vào trong nội viện, trong niệm quang Lâu Cận Thần, đối phương là được một đám âm quỷ nâng, lúc những âm quỷ kia rơi xuống đất, lập tức phát ra một trận thanh âm ồn ào, kiếm trong vỏ Lâu Cận Thần khẽ kêu, những thanh âm kia im bạt mà dừng.

"Nam Nam, cô cô rốt cục tìm được ngươi." Nữ tử váy đen kia nói.

Lâu Cận Thần vừa nghe lời này, cảnh giác trong lòng thoáng giảm xuống vài phần.

Nam Nam ở bên cạnh cũng đột nhiên khóc lên, nữ tử váy đen kia ngồi xuống, ôm Nam Nam, mà những âm quỷ dưới thân nàng cũng vây quanh hai người cùng một chỗ, tựa như hai đóa hắc liên kề cùng nhau nở rộ.

Bạch Tiểu Thứ đã sớm sợ tới mức bò lên trên vai Lâu Cận Thần, thò đầu nhìn một màn này, thở mạnh cũng không dám.

Nghe được tiếng khóc của Nam Nam, trong lòng Lâu Cận Thần vẫn luôn một mục đè nặng dần dần buông lỏng xuống. Hắn biết, tình huống của Nam Nam là không đúng, vẫn không nói một lời, cho dù là người câm cũng sẽ y y nha nha lên tiếng, thế nhưng Nam Nam không có, hơn nữa Nam Nam vẫn luôn chưa từng khóc qua, từ trong nỗi sợ hãi vô biên kia thoát thân, nàng không có phát tiết, cho nên Lâu Cận Thần cho rằng, nàng là thân thể đi ra, tâm còn không có đi ra, lòng của nàng vẫn là phong bế, còn bị nhốt ở trong bóng tối.

Lâu Cận Thần cũng nghe được tiếng nữ tử khóc.

"Nam Nam, cô cô rốt cục tìm được ngươi, Nam Nam, không sợ, Nam Nam không sợ, Nam Nam không sợ." Nữ tử váy đen gắt gao ôm chặt Nam Nam nói.

Hai người nhận nhau một phen, qua hồi lâu, tâm tình các nàng mới bình phục lại.

Hơn nữa bắt đầu vì Lâu Cận Thần kể lại chuyện trong nhà Nam Nam, nhà Nam Nam vốn là ở Linh Châu, ngay bên cạnh Giang Châu, hơn nữa là giao giới với Giang Châu, cùng Thành Tù Thủy cũng không tính là xa, cho nên hai mẹ con Nam Nam mới có thể trốn đến huyện Tù Thủy này.

Nam Nam vốn tên là Đoàn Như Nam, sinh ra trong nhà phú quý, cho tới nay đều là thế gia tu hành, nhưng đến thế hệ phụ thân Nam Nam, thì đã xuống dốc, hầu như không có tu vi, cũng may còn có một cô cô bái sư Vu Minh Linh sơn, sau khi nàng biết tin trong nhà bị diệt, một đường chạy về, lại phát hiện trang viên gia tộc sớm đã bị một ngọn lửa thiêu đi sạch sẽ.

Sau đó nàng một bên tìm cừu nhân báo thù, lại thông qua phương thức huyết thân bói toán, biết còn có huyết thân còn sống, chỉ vào địa phương chính là khu vực này, nàng ở khu vực này tìm hồi lâu, cuối cùng biến cố của Thành Tù Thủy hấp dẫn ánh mắt của nàng, sau đó đi đến phụ cận này tìm kiếm, hôm nay rốt cục tìm được.

"Minh Linh sơn tu hành là Chử Linh pháp phải không?" Lâu Cận Thần hỏi.

"Đúng vậy." Đoàn Nhu vẫn rất cảm kích Lâu Cận Thần, cho nên đối với Lâu Cận Thần cũng không có giấu diếm, huống chi phàm là người quen thuộc với tri thức tu hành đều có thể từ âm quỷ vờn quanh nàng nhìn ra, nàng là người nuôi dưỡng Âm Quỷ, hơn nữa Minh Linh Sơn còn là nơi nuôi dưỡng âm quỷ đỉnh cao nhất.

“ Ngươi muốn đưa Nam Nam đến đó ư?” Lâu Cận Thần hỏi.

"Đúng vậy, vốn ta đã định năm nay mang Nam Nam lên núi tu hành, lại không nghĩ tới xảy ra loại chuyện này, lâu như vậy, còn phải cảm tạ đạo hữu chiếu cố Nam Nam." Đoàn Nhu từ tay áo lấy ra một bình sứ, nói: "Đây là một bình Hoàng Nha Đan, có diệu dụng bổ khí sinh huyết, xem như cảm tạ đạo hữu mấy ngày nay chiếu cố Nam Nam, đương nhiên, ta cũng biết, cái này so với đạo hữu trả giá cũng không đáng là bao, nên ta sẽ cho Nam Nam ngày khác lại đến báo đáp ân đức của đạo hữu. ”

Đoàn Nhu đặt lọ thuốc kia lên trên mặt bàn, Lâu Cận Thần đang mò mẫm xuy nghĩ đương nhiên không có cầm lấy, hắn tựa ở trên mặt ghế, không nhúc nhích nói: "Nam Nam, ngươi muốn cùng cô cô ngươi đi Minh Linh Sơn sao? ”

"Ừm." Đây là Nam Nam trả lời, mặc dù chỉ là một từ ngắn, nhưng đã đủ xác định.

"Được rồi, sau khi kiếp nạn đi qua, có thể đoàn tụ với thân nhân, chung quy là một việc may mắn." Lâu Cận Thần nghe được câu trả lời của nàng, đúng là nhiều hơn một phần nhẹ nhõm, bởi vì hắn nhất định phải đi xa, hơn nữa ở trong toàn bộ Hỏa Linh Quan, Nam Nam là quái gở nhất, không có thân nhân ở đây, nàng vẫn chưa vào cửa tu hành, cũng là vướng bận cuối cùng của Lâu Cận Thần.

Hắn vô cùng rõ rằng, quan chủ không giỏi dạy đồ.

"Nhưng mà, ngươi muốn đi, nhất định phải đi nói lời tạm biệt với quan chủ, ngươi là đệ tử mà quan chủ mở miệng thu, nhất định phải nói rõ ràng với quan chủ." Lâu Cận Thần nói.

Đoàn Nhu lúc này mới biết được, thì ra Lâu Cận Thần không phải là quan chủ nơi này, sau đó Lâu Cận Thần lại giới thiệu thân phận quan chủ, Đoàn Nhu cũng tỏ vẻ nhất định sẽ mang nam nam đi Giang Châu phủ tìm quan chủ.

Buổi tối hôm đó, nàng ở lại chỗ này, cùng Nam Nam ngủ chung một chỗ, Lâu Cận Thần mơ hồ có thể nghe được các nàng nói nửa đêm.

Sáng sớm, sau khi Lâu Cận Thần mang nước trở về, Nam Nam cũng đứng lên, mọi người cùng nhau rửa mặt, sau đó nấu cơm.

Nam Nam vẫn như cũ không nói gì, Lâu Cận Thần có thể cảm giác được trên người nàng có một cỗ tâm tình sinh động, vừa có không nỡ sắp rồi đi, lại có hưng phấn gặp lại thân nhân.

Sau đó là ba người một con nhím ăn điểm tâm trên bàn, Đoàn Nhu muốn mang theo Nam Nam rời đi.

Lâu Cận Thần đột nhiên hô: "Chờ một chút. ”

Đoàn Nhu quay đầu lại nhìn Lâu Cận Thần, trong lòng nghi hoặc.

"Nam Nam ở chỗ này lâu như vậy, trước khi rời đi, ta tặng nàng một món lễ vật đi." Lâu Cận Thần nói xong, chỉ thấy tay trái của hắn duỗi ra, phía trên có một đạo xà văn màu xanh đen.

Lâu Cận Thần chậm rãi bức nó ra, một con rắn màu xanh đen vặn vẹo hiện lên trên tay hắn.

"Đây là, linh chủng, linh xà?" Hô hấp Đoàn Nhu hô hấp có chút gấp rút, làm một người Chử Linh, nàng quá rõ ràng linh chủng như vậy có bao nhiêu quý giá, linh chủng của nàng cũng chỉ là dùng quỷ mị trong núi bồi dưỡng thành một con quỷ mẫu, sau đó sinh sôi nảy nở ra một đám quỷ tử, cái này đã coi như khó có được rồi.

Lúc trước nàng còn cảm thấy một người trong tiểu quan nông thôn, cho dù có vài phần tu hành, cũng không tính là cái gì, nhưng lúc chia tay, lại đưa tay đưa ra linh vật làm nàng động tâm.

"Đây là ta ngẫu nhiên thu được, nếu ngươi mang hắn đi Minh Linh sơn tu hành Chử Linh Pháp, vậy linh xà này có thể giúp nàng tu hành." Lâu Cận Thần nói xong liền đưa linh xà này qua, Đoàn Nhu thật sự ngây ngẩn cả người.

Nàng chưa từng thấy qua người khí phách như vậy, không khỏi hỏi: "Đạo hữu có biết vật này quý trọng cỡ nào không?. ”

"Ha ha ha, bất quá chỉ là linh chủng vừa mới lên giai mà thôi, ta cùng Nam Nam gặp nhau một hồi, chính là duyên phận, nói như thế nào, nàng cũng là sư muội của ta, vả lại đi theo ta học tập luyện khí pháp một đoạn thời gian, mặc dù chưa có thành tựu, nhưng cũng được xưng là duyên phận không cạn, chỉ là một linh chủng, nếu không quý trọng, ta làm sao có thể đưa ra."

Lâu Cận Thần đưa linh xà đến trước mặt Đoàn Nhu, Đoàn Nhu tiếp nhận, khom người hành lễ, nói: "Đạo hữu tặng cho, tất khác trong tâm. ”

"Ha ha ha, không có gì." Lâu Cận Thần đưa tay sờ sờ đầu Nam Nam, nói: "Đi Minh Linh sơn tu hành cho tốt, nghe nói Minh Linh sơn chính là đại phái tu hành, tương lai ta nếu có khó khăn, viết thư đi cầu cứu, ngươi cũng không thể không để ý tới ta a. ”

Nam Nam nghiêm túc nhìn Lâu Cận Thần, nói: "Ta nhất định sẽ đến. ”

"Ha ha, được rồi, ngươi đi đi, đi nói lời tạm biệt với quan chủ một chút."

Lâu Cận Thần hướng các nàng phất phất tay, hai người lại một lần nữa hành lễ, Đoàn Nhu từ trong tay áo lấy ra một cái kiệu gỗ nhỏ, ném lên không trung, hắc quang bắt đầu rục rịch, hóa thành một cái kiệu đen lớn, mang theo Nam Nam ngồi vào, theo đó liền có Âm Quỷ nâng kiệu lên hướng Giang Châu phủ mà đi.

Hôm nay, thời tiết âm u, nhưng dù sao cũng là ban ngày, thế nhưng những âm quỷ kia lại không sợ ánh sáng hôm nay này chút nào, có thể thấy được những âm quỷ này cùng âm quỷ khác hoàn toàn bất đồng, có thể gọi là Linh Quỷ.

Giống như Ngũ quỷ Ngũ Tạng Thần Giáo tu luyện ra, cũng không sợ mặt trời.

Toàn bộ Hỏa Linh Quan, trong nháy mắt chỉ còn lại có một mình hắn, cùng một con nhím.

Nhím cũng không quan tâm nhiều người hay không, ngay từ đầu nàng còn thường về núi, về sau liền dứt khoát ngủ ở Hỏa Linh quan, điều này làm cho dì Ba nàng phải đến vài lần, sau khi gọi nàng trở về, không đến một ngày nàng lại đến, về sau dì Ba nàng cũng không hề đến gọi nữa.

Lâu Cận Thần ngẫu nhiên sẽ hỏi nàng tu hành, những tiên gia này tu hành kỳ thật đều rất thô sơ, chính là quan tưởng, sau đó âm hồn đi ra tìm mã phu mình, sau khi đạt được hương hoả cung phụng, đại đa số tiên gia đều dựa vào hương hoả cung phụng tu hành.

Mà có thể để cho bọn họ từ xa nhập vào trên thân Mã Phu, nguyên nhân trong đó chính là hương hoả đến từ đám Mã Phu cung phụng, khiến bọn họ nắm giữ năng lực này.

"Xem ra hương hoả này đối với âm hồn có diệu dụng không nhỏ a." Lâu Cận Thần nói.

"Đương nhiên." Nhím lắc lắc đầu nhỏ, có chút đắc ý nói.

"Mặc dù có chút diệu dụng, nhưng cũng không ngại, các ngươi ai cũng đánh không lại sự thật a." Lâu Cận Thần tiện tay cầm lấy một trái cây màu xanh cắn một miếng, vội vàng phun ra, thiếu chút nữa tê hết cả răng.

Nhím bên cạnh ăn rất ngon lành, đây là nàng hái, tự nhiên là nàng thích ăn, tuy nói mỗi lần nàng đều mang vài thứ từ trong rừng đến ăn, nhưng lại ít thứ Lâu Cận Thần có thể hạ miệng.

"Ta dạy ngươi luyện khí pháp a." Lâu Cận Thần nói.

Bạch Tiểu Thứ ngẩn người, không biết Lâu Cận Thần đây là muốn làm cái gì.

"Có mệt hay không." Bạch Tiểu Thứ hỏi.

"Không mệt, ngồi bất động, suy nghĩ nhiều chút, tựa như nằm mơ, sau đó là thành." Lâu Cận Thần nói.

"Con nhím cũng có thể luyện thành sao?" Bạch Tiểu Thứ hỏi.

"Không biết, thử một chút sẽ biết." Lâu Cận Thần nói.

Sau đó, Lâu Cận Thần bắt đầu đọc nội dung Thái Luyện Nhật Nguyệt Pháp cho Bạch Tiểu Thứ.

Sau khi đọc xong, Lâu Cận Thần hỏi: “ Nghe rõ chưa? ”

"Nghe rõ rồi." Bạch Tiểu Thứ có chút buồn ngủ trả lời.

Lâu Cận Thần hít sâu một hơi, nhìn nhím nằm gục trên bàn, nghĩ đến con nhím như vậy, một quyền là có thể đập bẹp a.

" Ngươi nghe rõ cái gì? Nhắc lại cho ta.” Lâu Cận Thần nói.

Nhưng mà ngoài dự liệu của Lâu Cận Thần, chính là, Bạch Tiểu Thứ này cư nhiên đọc lại không sai một chữ, thậm chí còn đem một ít thói quen trong quá trình niệm tụng của Lâu Cận Thần đều bắt chước xuống.

“ Ngươi cư nhiên còn có bản lĩnh này?” Lâu Cận Thần kinh ngạc nói.

"Đương nhiên, khi ta còn rất nhỏ, đã có thể nhật biết tất cả con nhím trong tộc, bà ngoại còn khen ta thông minh." Bạch Tiểu Thứ đắc ý nói.

Quần tinh im lặng không nói, trong quan yên tĩnh, chỉ có côn trùng kêu vang.

Lâu Cận Thần tiếp tục phân tích lý giải của mình đối với luyện khí pháp này cho Bạch Tiểu Thứ, nói rất tinh tế, đều là cảm ngộ chính hắn.

Hắn nằm trên ghế dài nói, Bạch Tiểu Thứ nằm ở trên bàn bên cạnh vẫn không nhúc nhích, giống như là đang ngủ.

Đột nhiên, trên người nàng sinh ra một tầng niệm quang, Lâu Cận Thần ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn, không khỏi bật cười, chính mình cho rằng quá trình luyện khí mạo hiểm, nàng cư nhiên nghe xong liền nhập môn.

Bình Luận (0)
Comment