Chương 1031: Hà Tòng Dung (3)
Chương 1031: Hà Tòng Dung (3)Chương 1031: Hà Tòng Dung (3)
Thậm chí có thể nói đó không phải là ý chí mà là ý chí đông lại thành thế, hình thành một loại pháp.
Lâu Cận Thần vào giây phút này rất muốn rút kiếm.
Lâu lắm rồi Lâu Cận Thần không có ý muốn rút kiếm, khi ý niệm nảy lên, ngón tay cong ép tay áo, một luồng sáng quấn quanh chỉ kiếm hóa thành kiếm nhỏ, kiếm vẽ một kiếm hoa giữa ngón tay rồi hình thành một thanh trường kiếm.
Chuôi kiếm màu đen, thân kiếm xanh sáng.
Khoảnh khắc Lâu Cận Thần cầm kiếm, gậy như điên cuồng kia đã đập xuống đỉnh đầu.
Mặt đất sắp bị gậy đập nát.
Người ta nhìn gậy đập xuống đều căng thẳng nín thở. Chính Lôi Tư Triết cũng ngạc nhiên, không ngờ Hà Tòng Dung đã tu thành công ma viên biến. Ma viên biến rất khó tu thành công trong cổ thú biến, từng có người vì tu thành công
biến hóa này mà đi sống chung với vượn và khỉ, luyện tập côn bổng chỉ thuật, lại vẫn không tu thành công. Ngay phút này, Lâu Cận Thần động. Hắn không tránh, mà là nghênh đón xích đồng trọng côn đập xuống, kiếm thế đâm ngay vào giữa đồng cônAI"
Có người của Yên Lam Giới kêu thành tiếng, nhưng rất ngắn ngủi, đó là vị bọn họ khó khống chế nỗi lòng hoảng loạn. Kiếm trước đến giờ đều không thể thắng bằng sức mạnh, kiếm và gậy giao nhau, mọi người cho rằng kiếm sẽ gấy. Kiếm không tiếp xúc với gậy. Hà Tòng Dung nhìn thấy Lâu Cận Thần xuất kiếm, gậy tự nhiên đánh vào kiếm, hắn ta cho rằng đập một phát là kiếm và người đều nát. Nhưng gậy không đụng tới kiếm, hoặc là có, kiếm đâm vào hư không bên rìa gậy, khoảnh khắc đó Hà Tòng Dung thấy kiếm dọc theo gậy chém về phía bàn tay cầm gậy của mình. Dù trong lòng Hà Tòng Dung tràn ngập ngông cuồng của ma viên nhưng vẫn cảm thấy khiếp sợ. Bởi vì hắn ta cảm giác được thế và pháp hội tụ trên gậy bị kiếm nhẹ nhàng chém đứt. Kiếm đó giống như phân cách thiên địa, nhẹ nhàng tách rời côn thế, không đợi hắn ta biến đổi côn, một luồng sáng xanh đã bay tới trước mặt, thẳng vào mắt hắn ta."Tại sao kiếm này nhanh như vậy?”
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Hạ Tòng Dung, hắn ta dùng sức ngả người ra sau, đầu gậy trong tay vặn vẹo, cố gắng chống cự, ánh kiếm đã biến mất bởi vì kiếm sượt qua mắt hắn ta đâm lên cao. Đỉnh đầu mát lạnh, ý ma viên trên người Hà Tòng Dung bị ánh kiếm rạch đứt, rút đi như thủy triều. Thân thể Hà Tòng Dung bị xích đồng côn siêu nặng kéo xuống đất, đập một hố sâu mảnh, không còn ma viên biến, hắn ta cơ hồ khó mà nhấc lên xích đồng trọng côn."Côn pháp hay!"
Lâu Cận Thần đứng giữa sân, ít ai xem hiểu đường kiếm của hắn, mọi người chỉ trông thấy hắn đâm kiếm, lưỡi kiếm dọc gậy sắt chém về phía tay Hà Tòng Dung. Cảm giác duy nhất là thanh kiếm này quá nhanh, nhanh như ánh sáng. Nhưng dưới sức nặng của cây gậy nặng nề, làm sao kiếm này có thể nhanh như vậy? Ánh kiếm giống như một luồng ánh sáng, nhưng người cầm kiếm lại bị mọi người xem nhẹ, dường như đã trở thành một cái bóng. Lúc này, Lâu Cận Thần đang đứng ở nơi đó, vẫn chưa lộ ra bao nhiêu pháp vận, kiếm của hắn đã sớm đút vào ống tay áo. Trong tay áo hắn không có túi bảo vật, dùng một chút ý chí khiến trong ống tay áo hình thành không gian bảo bình, tuy không thể giấu người lấy báu vật, nhưng dư sức giấu pháp bảo của mình. Trong chốc lát, nơi này im lặng. Cơ Băng Nhạn trong lòng thở dài:
"Kiếm pháp của hắn đã đạt tới trình độ khó lường."
Khánh các lão đứng ở phía trên quan sát cảnh này đột nhiên nhíu mày, Lâu Cận Thần quay đầu, hắn đồng dạng hơi nhíu mày nhìn Hà Tòng Dung chống gậy đứng lên. Lâu Cận Thần cảm giác hơi thở sinh mệnh của Hà Tòng Dung nhanh chóng biến mất, hắn đang suy tư thì Khánh các lão đã biến thành một nguyệt quang xuất hiện ở trước mặt Hà Tòng Dung. Hà Tòng Dung bỗng ngã xuống, xích đồng trọng côn rơi xuống phát ra tiếng nổ lớn, hắn ta cũng ngã theo, ngửa mặt lên trời. Lâu Cận Thần nhìn thấy Hà Tòng Dung không còn chút hơi thở sự sống. Khánh các lão vươn tay giơ giữa hai chân mày của Hà Tòng Dung, tiếp đó đứng lên, lớn tiếng nói:
"Chúng đệ tử nghe lệnh."
Khánh các lão xoay người lại nhìn Lâu Cận Thần, nói:
"Bắt giữ cuồng đồ giết đệ tử Huyền Thiên Tông ta, bất luận sống chết!"
Đám đệ tử hơi ngạc nhiên, sau đó đồng thanh kêu lên:
"RõI"
Cơ Băng Nhạn ngồi một bên đã đứng lên, nàng vẻ mặt kinh hãi, nàng không tin Lâu Cận Thần sẽ giết Hà Tòng Dung, bởi vì nàng biết hắn không phải loại người lạm sát, sẽ không giết người lúc đấu pháp công bằng."Chờ đãi"
Cơ Băng Nhạn hét lớn. Khánh các lão nghiêm khắc nhìn vê hướng nàng: "Cơ Băng Nhạn, ngươi càng khó thoát khỏi trách nhiệm, hiện tại ta lấy thân phận các lão mệnh lệnh ngươi giết hắn, làm vậy mới có thể rửa sạch tội của ngươi."
Cơ Băng Nhạn lớn tiếng nói:
"Tuy ngài là các lão nhưng không có quyền mệnh lệnh ta, hắn là bằng hữu của ta, ta không tin hắn sẽ giết Hà Tòng Dung!"