Chương 1047: Thấy pháp (2)
Chương 1047: Thấy pháp (2)Chương 1047: Thấy pháp (2)
Mọi người đều ở trời sao, phần lớn quen biết, lúc này thấy một người quen, muốn luận bàn nhưng không được, giờ người đó bị thua, bị một kiếm phá pháp, thế là mình rục rịch.
Nếu mình thắng sẽ nổi tiếng ngay.
Người tu hành tuy tu tâm nhưng không từ bỏ mọi dục vọng, danh dục thường là động lực khiến tu sĩ dũng mãnh tiến bộ.
Chỉ có kiểm soát được những dục vọng này, giữ chính niệm thì sẽ lớn mạnh pháp niệm thần ý.
Người tu hành không ngừng lặp lại sinh ra và kiểm soát dục, chính tâm.
Cho nên người tu hành cần trải qua một số việc phập phồng, sau đó kiêm chế tâm tư sinh ra vì mấy chuyện đó, kiềm nén trong lòng mà không tán đi.
Lâu Cận Thần ở trong Tây Phủ Kiếm Viên, nhìn các việc lớn nhỏ khiến ý niệm trong lòng hắn như con suối, nên hắn đi trên đất Yên Lam Giới nhiều năm, kiềm giữ niệm trong lòng là quá trình khiến pháp lực, kiếm thuật của hắn tăng nhanh.
Lâu Cận Thần đi ra Yên Lam Giới, giết Phong Huyền của Phong Chi Cốc, mới ra khỏi Yên Lam Giới nên hăng hái, nhiều năm qua bị tim hắn kiềm chế chặt chế hòa vào pháp niệm, hình thành pháp lực. Cho nên nhiều năm như vậy, pháp lực của hắn đã sớm tăng tiến vùn vụt, mà kiếm thuật cũng dần mài giữa trưởng thành trong năm tháng dài dặc. Kiếm Phân Âm Dương đã đến lúc cần thực tiễn. Trong thiên địa vô số vật chất chờ hắn lần lượt phân tách, càng tách ra nhiều thì tích lũy kinh nghiệm, cảm ngộ từ từ có thể hợp thành kiếm thức Nhất Kiếm Phân Âm Dương thật sự.
Lại có người hóa ánh lửa rơi xuống, không vào Hội Kiếm Lâu, kiếm chỉ giơ trước ngực, trên kiếm chỉ ngưng kết hỏa phù. Hình dạng hỏa phù bình thường nhưng pháp ý lại không bình thường. Hình dạng hỏa phù dài, tụ thành lửa giống tờ giấy đỏ, trạng thái tĩnh, an tường. Hỏa vốn là bay bổng, tỏa hơi nóng và ánh sáng, nhưng bây giờ nó không tiết lộ ra.
"Thần Hỏa Phù Tông! Tiếu Tư, xin đạo hữu chỉ giáo!"
Hắn ta dứt lời, Thần Hỏa Phù bị ném ra. Ánh sáng lửa đỏ bay vào, ánh lửa chợt biến mất trong cảm ứng của Lâu Cận Thần. Ý lửa như hòa vào thiên địa có mặt khắp nơi, hỏa phù biến mất, nhưng lại không có biến mất, giây phút này Lâu Cận Thần cảm giác được nguy hiểm. Thần Hỏa Phù rõ ràng chỉ có một, nhưng trong cảm giác của Lâu Cận Thần là mưa lửa vô cùng tận, mỗi cái đều là chủ thể, rồi lại chỉ là nhánh.
Các pháp trong lòng Lâu Cận Thần đều có âm dương, mỗi một pháp đều là pháp niệm ngưng kết, phân biệt âm dương, nhiều như vậy đều có trong các hỏa phù, Lâu Cận Thần mở một cái thì còn trăm nghìn cái khác. Đối với người bình thường, đây chỉ là một tích tắc, nhưng trong cảm giác tư duy của người tu hành thì chớp mắt đó có thể hình thành một sợi chỉ thời gian. Trong cảm giác tư duy này, tốc độ thời gian nhanh hay chậm tùy vào cảm giác mẫn tuệ của mình, giống như rắn công kích trong khoảnh khắc là cực nhanh, nhưng chậm trong mắt mèo. Thần Hỏa Phù của Tiếu Tư vừa huyền diệu vừa nhanh, cảm giác hóa trung tâm, nó không chỗ không ở, diệt một cái thì còn cái khác. Thần Hỏa Phù này thuần túy tỉnh vi, trong đó ẩn chứa một loại hỏa chi chân ý, kỹ xảo của đối phương thì Lâu Cận Thần cảm thấy tương đương với ánh kiếm phân hóa, kiếm khí thành tơ. Trong khoảnh khắc đó trái tim Lâu Cận Thần thít chặt, kiếm giấy nhảy lên khỏi đĩa, kiếm giấy lần này khác với hai lần trước. Kiếm bắn lên như có trăm ngàn thanh cùng bay. Các thanh ánh kiếm hư ảo đâm vào hư không, trong cảm giác của Tiếu Tư ở bên ngoài đột nhiên có vô số ánh kiếm xuất hiện đâm vào từng hỏa phù. Hỏa phù bỗng hợp nhất thành ánh lửa treo trên đầu Lâu Cận Thần, tựa ánh kiếm đâm xuống trán hắn. Người này ngự phù như ngự kiếm, huyền diệu khó lường. Cũng là lúc này, trán Lâu Cận Thần bắn ra ánh kiếm.
Một người ngự kiếm không bao giờ tung ra hết kiếm, đây là đạo lý mà Lâu Cận Thần chiêm nghiệm ra trong nhiều năm. Hắn có hai thanh kiếm, một hư một thực, hư thì không chỗ không ở, hợp nhất trong pháp niệm, giấu trong phổi, là nơi khí cơ dâng lên. Thực kiếm ở bên ngoài, có thể xa hoặc gần, có thể cầm hoặc điều khiển, có thể hợp với hư kiếm, hòa vào khí cơ thiên địa. Hai kiếm lại đại biểu cho trong lòng hắn có hai mặt âm dương, chuyển đổi với nhau, vừa hiển hiện vừa tương thông, tương hợp. Hỏa phù kia biến hóa hư thực, một ánh kiếm bỗng nhiên xuất hiện cắt qua nó. Trong khoảnh khắc, Tiếu Tư thấy một vệt sáng, giống như hoa nở trong hư không, cắt hư vô trong vô hình ra, hỏa phù của hắn ta cũng bị cắt, chút ý thức của hắn ta tan biến trong ánh kiếm. Một kiếm kia giống như sắp rơi xuống, hỏa phù bay ra từ tim Tiếu Tư đón kiếm ý vô hình.
Nhưng khoảnh khắc tiếp xúc, hỏa phù vẫn tan biến, một hỏa phù khác ngưng tụ, từng lớp, ánh sáng mơ hồ chia cắt thiên địa rốt cuộc tan biến. Trong mắt nhiều người, sau khi Tiếu Tư ngự hỏa phù thì toàn bộ Hội Kiếm Lâu đột nhiên xuất hiện một mảnh màu đỏ, sau đó là ánh kiếm rợp trời xa xăm cắt nát bấy ánh sáng đỏ trong hư vô.