Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 1110 - Chương 1114: Dưới Một Kiếm (1)

Chương 1114: Dưới một kiếm (1) Chương 1114: Dưới một kiếm (1)Chương 1114: Dưới một kiếm (1)

"Đạo Chủ thiên vị người đi ra nơi đó, đâu phải các ngươi không biết."

"Nhưng hắn quả thật không phụ phó thác của Đạo Chủ, kiếm pháp của hắn quả thật thần diệu vô biên, chúng ta khó có thể giết chết Lôi Nguyên Tử, trực tiếp bị hai kiếm của hắn giết chết, cho dù là sức hút của Nam Thiên Môn, hắn đều có thể lấy kiếm đâm phá hư không rồi tránh thoát."

"Tiến về trước đi, tuy chúng ta thắng ván cờ nhỏ này, nhưng còn phải phòng ngừa bọn họ trả thù."

"Ta cảm thấy vẫn nên gọi Lâu Cận Thần lại để hành động chung mới tốt."

"Việc này nói sau."

Bốn người xoay người biến mất trong cánh cửa.

†ruyendichvip.com

Sau khi Lâu Cận Thần thoát khỏi cái nhìn chăm chú kia, hắn liền trốn vào trong âm dương, tiếp đó hắn xuất hiện ở trong một tòa thành. Hắn đã từng đi qua tòa thành này từ rất lâu, các nơi trong thành đều vẽ đầy hoa văn hình mắt. Hắn phát hiện chính mình trong một chốc không có chỗ để đi, nhưng lại nghĩ đến chỗ này, nơi đây dường như là chỗ thờ cúng quỷ nhãn sớm nhất. Nhưng nơi này đã bị diệt, chỉ là một †òa cô thành, hắn đi trên đường phố, những hoa văn hình mắt này xám xịt, ảm đạm không ánh sáng, không có chút thần vận nào.

Mặc dù như thế, hắn vẫn không có lộ thân hình ở đây.

Hắn tìm một cái giường không có mắt, chui xuống dưới giường, sau đó khép mắt lại, nằm ở nơi đó, bắt đầu suy tư những chuyện phát sinh mấy ngày nay tới giờ. Chuyện giữa những Tinh Vũ giống như là toàn bộ Tinh Vũ, hùng vĩ vô cùng, những mưu tính ấy kéo dài hàng nghìn vạn năm. Hắn nhớ đến lúc mình đã bị thương ở trong ao sét, sau đó đi vào trong Tinh Vũ, bị Thượng Thương dẫn dắt tâm trí, do đó rơi vào trong giấc ngủ sâu, gần như tử vong. Hắn tin tưởng, nếu không có người đánh thức mình, có lẽ bản thân sẽ ngủ như chết ở nơi đó.

Có thể thân xác sẽ phân giải trong lòng đất, khiến cho mảnh đất đó xuất hiện sinh cơ khác thường, những ý nghĩ có thể hình thành huyễn vực của từng người. Nhưng bị Đạo Chủ đánh thức, thần hồn không mất, mọi thứ đều giống như một giấc ngủ say, thậm chí còn có một loại cảm giác được nghỉ ngơi, điều này rất huyền diệu.

Có thể thấy năng lực của Đạo Chủ quả thật bí hiểm. Hơn nữa đánh thức chính mình là thời cơ tốt nhất để tự mình trả thù, đồng thời có thể săn giết Lôi Nguyên Tử kia. Nắm chặt cơ hội này rất tốt, chẳng trách là người có thể phản trời. Lâu Cận Thần đột nhiên cảm giác cả tòa thành giống như sống lại, trong tòa thành này, vô số đôi mắt xám xịt đột nhiên có thần thái. Nhưng quá trình này cực kỳ ngắn ngủi, chỉ một lúc sau liền ảm đạm xuống. Hắn biết mắt của Thượng Thương buông xuống, nó đang tìm kiếm chính mình, hoặc đây chỉ là lệ cũ dùng mắt quét Tinh Vũ của nó. Sau khi bình tĩnh lại, hắn liền trốn sâu vào đáy giường u tối, khu vực nho nhỏ này lại khiến hắn đột nhiên có thêm vài phần cảm giác an toàn. Vào giờ phút này, hắn cảm thấy Thượng Thương không biết chính mình ở đây, Đạo Chủ cũng không biết. Lúc này bản thân đang tự do, đang an toàn. Cho nên hắn lúc này có một loại tâm cảnh khó tả. Lắng nghe nhịp tim của mình, hắn nhớ lại mỗi lần mình hành động, mỗi kiếm rút ra, đều hồi tưởng ở trong lòng.

Mỗi một kiếm hắn đều dùng hết sức lực, trong mắt người khác là một kiếm thần bí mờ ảo, nhưng toàn bộ đều là hắn sử dụng cực hạn đối với kiếm pháp. Đằng sau những kiếm pháp đơn giản đều là những tính toán phức tạp. Giữa rừng hoa xanh tươi, dùng một kiếm đánh vào cành chính mà không chạm vào các cành khác, đây là tài nghệ, mà có thể cắt đứt cành, vậy chính là bản lĩnh. Lâu Cận Thần nằm ở đó mấy ngày, sau đó từ dưới giường chui ra, trở về đường phố, lặng lẽ rời đi tòa thành này, sau đó khắc một cánh cửa trên hư không, chui vào trong đó, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở Hổ Đầu Thành. Hắn đi vào trong Hổ Đầu Thành, mà người trong thành đều đưa mắt nhìn qua hắn.

Hiện tại, dù Lâu Cận Thần có đi đâu, nếu không muốn người ta nhìn thấy thì dù là độn quang của hắn rơi xuống cũng phải im ắng lặng lẽ. Có điều, nếu tiến vào một số thành trì hẻo lánh có chủ, lúc vào thành sẽ rất ít người có thể ẩn trốn. Điểm đầu tiên của ẩn độn chỉ pháp là phải hòa hợp với vùng thiên địa đang ở. Mà một tòa thành thông thường đều tương hợp với tâm tư của thành chủ, thậm chí thể nói là một bộ phận trong cơ thể của hắn ta, vì vậy khi có người ra vào sẽ giống như có người đang ra vào trong cơ thể hắn ta. Đương nhiên, lúc Lâu Cận Thần tiến vào Hổ Đầu Thành, hắn không khỏi liếc nhìn bầu trời một cái, nhìn thấy bạch hổ nằm ngủ trong hư không đã mở một mắt nhưng lại không đứng dậy. Ánh mắt Lâu Cận Thần nhìn sang hướng khác, nơi có một người đang nhìn hắn. Với trạng thái hiện tại của hắn, cho dù hắn không cố ý lẩn trốn thì ánh mắt của mọi người cũng sẽ không rơi vào hắn, đương nhiên sẽ lướt qua người hắn, như thể nhìn thấy một cái cây bình thường trong rừng vậy.
Bình Luận (0)
Comment