Chương 1116: Tiên Thiên Linh Căn bị bệnh q)
Chương 1116: Tiên Thiên Linh Căn bị bệnh q)Chương 1116: Tiên Thiên Linh Căn bị bệnh q)
"Ô„"
Lâu Cận Thần lập tức nghe ra được ý tứ này, hình như vị 'Quế Thiên Quân này muốn mình làm gì đó, mà hành động của mình cũng có thể giúp đỡ cho hành động phạt thiên của Đạo Chủ hiện tại.
Có thể đối phương chỉ biểu lộ ra ý đó, nhưng cho dù chỉ hơi lộ ra, đối với người truyền thừa của Đạo Chủ hiện tại mà nói, cũng chắc chắn nắm bắt được.
Thêm một người nghĩa là có thêm sự giúp đỡ, hơn nữa Tố Nguyệt Cung cũng là một phương thế lực lớn trong tinh vũ.
"Xem ra lần này ta không thể không đi rồi."
Lâu Cận Thần nói.
"Bọn ta không tìm được đạo hữu, chỉ có thể ở chỗ này chờ. Bọn ta biết đạo hữu tôn sùng tự tại nhưng lại trọng tín trọng nghĩa, không dám lấy đạo nghĩa cưỡng ép, nhưng ngươi là người có được chân lý kiếm pháp của Đạo Chủ, mặc dù ngươi tự do bên ngoài các môn phái của Đạo Chủ, nhưng kỳ thực đã nổi đại danh."
Hoàng Tấu Thạch chân thành nói.
Lâu Cận Thần cười nhạt nói:
"Ta đã không còn quan tâm đến đại danh hay không đại danh rồi, trong vùng tinh vũ này, người có đại danh dường như đều khó có kết cục tốt đẹp." Hoàng Tấu Thạch cười 'haha' và nói:
"Kiếm pháp của đạo hữu có thể đuổi kịp Đạo Quân, có thể đi khắp thiên hạ, có gì phải sợ hãi."
"Thiên hạ, thiên hạ, dưới một vùng trời, chúng sinh bình đẳng, đây không phải là mục đích tu hành của ta."
Lâu Cận Thần nói."Ồ, không biết mục đích tu hành của đạo hữu là gì, ta chưa từng nghe đạo hữu biểu lộ tâm tư của mình, chỉ là nhìn và nghe sự tích của đạo hữu, khó tránh khỏi ngắm hoa trong sương mù, ta nghĩ, không chỉ là ta muốn biết mà mọi người cũng đều muốn biết."
Hoàng Tấu Thạch nói."Tâm nguyện của ta rất đơn giản, theo đạo lý, chúng sinh bình đẳng, nếu đạo lý không làm được vậy thì để chúng sinh bình đẳng dưới một kiếm đi!"
Lâu Cận Thần nói. Hoàng Tấu Thạch sửng sốt một hồi rồi cảm thán:
"Đạo hữu thật là khí khái, chẳng trách có thể tu thành kiếm thuật như vậy, có lẽ cũng chỉ có khí khái như vậy, đạo niệm như vậy, mới có thể có thành tựu kiếm thuật như vậy."
Lâu Cận Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút xuất thần, loại ý niệm này không phải là hôm nay hắn mới có mà đã có nó lúc ở trên 'Địa Cầư, mỗi khi nhìn thấy chuyện khiến người ta phẫn nộ, hắn đều đi luyện kiếm. Mà khi luyện kiếm, người †a sẽ mơ ước một ngày nào đó có thể làm được việc khiến chúng sinh bình đẳng dưới một kiếm. Lâu Cận Thần nhận được một chiếc lá bạc từ Hoàng Tấu Thạch. Hắn ta nói đây là lá của cây quế, có tác dụng xua đuổi tà ma và an thần, nếu đốt cháy nó có thể mời được một tia thần niệm của Quế Thiên Quân giáng hạ. Thế nhưng những thứ này đối với Lâu Cận Thần cũng không có tác dụng gì, hắn cầm lấy lá quế này chỉ để đi tới Tố Nguyệt Thiên Cung mà thôi. Tố Nguyệt Thiên Cung nằm trong U Vọng, nếu không có sự chỉ dẫn thì rất khó †ìm thấy. Lâu Cận Thần nếm thử chén rượu kia, không có cảm giác giống như uống rượu, mà giống như uống nước lá, có vị chát và hơi đắng. Hắn cầm chiếc lá lên, chỉ đi dạo quanh Hổ Đầu Thành một vòng rồi xuất thành, chui vào trong U Vọng. Không lâu sau khi hắn rời khỏi Hổ Đầu Thành, trên bầu trời phía trên Hổ Đầu Thành xuất hiện một con mắt, con mắt đỏ đen lớn quỷ dị đó hiện ra.
Con hổ trắng đang nằm ngủ trên bầu trời Hổ Đầu Thành ngay lập tức ngồi dậy. Nó nhìn vào con mắt đó, phát ra một tiếng gầm trầm thấp, tiếng gầm này kinh động đến mọi người trong thành. Tiếng gầm mang đầy sự cảnh báo và uy hiếp của Hổ Quân, sự cảnh báo và uy hiếp đó vô cùng rõ ràng. Tất cả mọi người đều nhìn thấy con mắt đó, ở trong Hổ Đầu Thành, bởi vì sự uy hiếp của Hổ Quân, rất nhiều sự tồn †ại quỷ dị trong U Vọng đều sẽ không đến gần. Đối với rất nhiều người, đây là lần đầu tiên bọn họ ở trong thành nhìn thấy một con mắt như vậy, vào thời khắc nhìn thấy, một số người có tu vi thấp đều cảm thấy hai mắt của mình ngứa ran, giống như có giòi bò ở trong vậy. Bọn họ lập tức nhắm mắt lại, thế nhưng dù họ nhắm mắt lại rồi, trong suy nghĩ của bọn họ, con mắt đó vẫn còn đó, nhắm mắt lại bọn họ không thể nhìn thấy thứ gì khác, nhưng vẫn có thể nhìn thấy con mắt đó, như thể nó muốn dung hợp với mắt của mình vậy. Vào lúc này, bọn họ nghe thấy một tiếng gầm trầm thấp của Hổ Quân, sát khí trong tiếng gầm này cực kỳ nông đậm, âm thanh của ông ta giống như kiếm ý tuôn ra. Con mắt quỷ dị kia từ từ chìm vào trong bóng tối. Một con mắt, một con hổ, đứng sóng đôi một chút, cuối cùng kết thúc bằng việc con mắt quỷ dị rút lui. Mà trong tiếng hổ gầm, con mắt kia trong suy nghĩ của những người trong thành kia cũng đổ sụp, bọn họ biết, đây là do Hổ Quân bảo vệ mình. Cầm Tá quế trong tay, Lâu Cận Thần chui vào trong U Vọng, bóng tối nhanh chóng tan biến trước mắt hắn. Sử dụng Tá quế' làm vật dẫn đường, hắn dường như cảm nhận được mục tiêu trong u tối.