Cho nên hắn cũng không nhìn nhiều, trả lại biên lai, nói: "Tại hạ Hỏa Linh Quan Lâu Cận Thần, nghe nói nơi này có người biết vẽ, nên đã đặc biệt đến đây để bái sư học nghệ."
Trong lòng Lâu Ký Linh bèn thở phào nhẹ nhõm một hơi, thầm nghĩ: "Hắn giống như thật sự không có ý định giết ta, hắn là tới học vẽ tranh, vậy, hắn có biếu quà cáp gì không? Nghe nói, nhân loại lúc bái sư đều sẽ tặng quà cáp, xem bộ dáng của hắn, giống như không có ý định đưa thì phải, chẳng lẽ cứ như vậy vô duyên vô cớ dạy hắn sao? Ta phải quả quyết từ chối hắn, hắn còn giết sạch khách hàng của ta nữa."
"Nhưng, nhưng ta chưa từng... dạy người khác!" Suy nghĩ trong lòng Lâu Ký Linh giống như điện quang hỏa thạch, nhưng lời từ chối vừa đến bên miệng thì lại bị nói cà lăm.
"Không sao, chúng ta rèn luyện lẫn nhau, khắc phục lẫn nhau, cố gắng một chút." Lâu Cận Thần cười nói.
Lâu Ký Linh mặt cứng đờ, trong lòng hỗn độn, không biết phải làm sao.
"Có thể không?" Lâu Cận Thần lấy chuôi kiếm gãi gãi vành tai có chút ngứa.
"Có, có thể." Lâu Ký Linh cứng ngắc trả lời.
"Vậy chúng ta bắt đầu đi, ngươi dạy sớm một chút, ta cũng sớm một chút học được!" Lâu Cận Thần đánh giá căn phòng này, tìm kiếm một nơi ổn áp để học vẽ. Hắn phát hiện nơi này hình như không quá thuận tiện, chi bằng xuống dưới lầu ngồi ở bàn rồi học, nhưng nơi đó còn đều là một mảnh thi thể dơ bẩn.
Lâu Cận Thần nói: "Không bằng để người của ngươi đi dọn dẹp bên dưới lầu một chút đi."
"A, được rồi." Lâu Ký Linh tâm tư bách chuyển, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại chỉ là mấy chữ ngắn ngủn. ...
Trong một thôn trang cách ngọn núi này mấy chục dặm, có một bóng mờ từ khe cửa chui vào trong một căn phòng, rồi lại chui vào trong một người đang ngồi xếp bằng ở trên giường.
Người nọ giống như vừa mới bừng tỉnh khỏi một cơn ác mộng, không ngừng thở hổn hển.
Muốn đứng lên, rồi lại lảo đảo suýt chút nữa đã ngã sấp xuống, hắn đi tới cạnh cửa, mở ra rồi hô một tiếng với bên ngoài: "Người đâu."
Rất nhanh đã có một người hầu bước vội tới.
Chỉ thấy người này ngồi vào bàn, rất nhanh đã viết xong một phong thư, sau đó giao cho người hầu, nói: "Ngươi đưa đến phủ của Bạch phó bộ đầu trong Tù Thủy Thành đi, phải nhanh hết mức có thể."
Sau khi người hầu nhận thư, nhanh chóng ra cửa, cưỡi ngựa, dưới ánh trăng, một đường phi tới Tù Thủy thành. Lúc đi tới bên ngoài thành, bèn gọi người thủ thành trên cửa thành, sau khi biểu lộ thân phận, cưỡi giỏ treo lên cửa thành, từ trong ngực lấy ra chút tiền, sau khi thưởng cho tiểu đội trưởng bảo vệ thành, lại nhanh chóng đi xuống thành lâu, đi về phía nhà Bạch phó bộ đầu.
Đội trưởng hộ vệ thủ vệ đêm hôm đó, nói với đội viên ban đêm mới vừa được điều đến bảo vệ cửa thành, nói: "Ngươi xem, ta đã nói buổi tối sẽ có chuyện tốt mà, người muốn vào thành vào lúc tối muộn như thế này, nhất định là có việc gấp, cho nên chắc chắn sẽ thưởng tiền. Ngươi đừng khổ sở, vợ con ngươi mất tích, vậy thì cố gắng tiết kiệm thêm chút tiền, cưới thêm một người nữa là được.".
Vẻ mặt của đao khách thủ vệ vô cùng đau khổ, thê nữ mất tích hơn ba mươi ngày, hắn cảm thấy thân thể tốt hơn, nhưng cảm giác cô đơn lại không tài nào biến mất đi được.
Người hầu kia gõ cửa phủ Bạch phó bộ đầu, sau khi đưa thư xong, bèn lui sang một bên. Bạch phó bộ đầu xem thư xong, sắc mặt khẽ biến, cũng không hồi âm, trực tiếp nói với người hầu kia: "Ngươi trở về nói cho chủ nhân nhà ngươi, nói là ta đã biết."
Sau khi người hầu kia rời đi, Bạch phó bộ đầu trở về trong phòng, lẳng lặng ngồi xuống, bên cạnh có một ngọn đèn yếu ớt, tin tức này rất đột ngột, điều này khiến cho người chuẩn bị làm việc lớn như hắn khó tránh khỏi có chút bất an.
Ngồi trong chốc lát, hắn vẫn quyết định liên lạc một chút, vừa là bẩm báo cũng vừa là thương nghị.
Bưng ngọn đèn trong tay lên, đi tới một căn phòng nhỏ trong gian trong, bên trong có một cái bàn, trên bàn bày một cái rương nhỏ phủ vải đen, phía trên rương khảm bảo thạch thất tinh, xếp thành một đồ án thần bí.
Hắn đặt đèn xuống, mở rương ra, bên trong rương vẫn còn một tấm vải đen che lại, hắn xốc tấm vải đen lên, là một tấm gương, gương có chân đài, sau khi dựng đứng lên, ở trước đèn, gương kia lại thâm thúy giống như một vũng nước, ánh đèn lại không cách nào phản chiếu trong gương.
Hắn đặt đèn trong tay ở trước gương, cũng nhấc bấc đèn lên, ánh đèn sáng hơn một chút.
Sau đó lấy một con dao nhỏ bằng bạc ở trong rương ra, nhẹ nhàng cứa qua ngón trỏ tay phải, một sợi tơ đỏ trong nháy mắt xuất hiện.
Đưa tay lên gương bắt đầu vẽ ra từng chữ một.
"Thỉnh gặp đốc chủ."
Theo bốn chữ bằng máu này thấm vào trong gương, mặt gương bắt đầu xuất hiện gợn sóng vô hình, một lát sau, sâu trong gương nổi lên ánh sáng, lại giống như ánh lửa phản chiếu trước gương đang dẫn dắt sự tồn tại nào đó ở sâu trong gương.