Chương 1133: Thương Thiên đã chết (2)
Chương 1133: Thương Thiên đã chết (2)Chương 1133: Thương Thiên đã chết (2)
Tất cả đều trở về dĩ vãng!
Lâu Cận Thần không biết tại sao lúc này hắn lại nghĩ đến câu nói này.
Rồi từ trong u tối, hắn dường như nhìn thấy rồi, nhìn thấy một người kỳ dị.
Người này là một hư ảnh khổng lồ như ẩn như hiện, giống như một sự tồn tại vĩnh cửu, bao phủ trên đầu của hàng tỷ chúng sinh, lại giống như luôn tồn tại trong trái tim của tất cả chúng sinh.
Mà trong hư ảnh này, có thứ gì đó lấp đầy trong đó.
Đó là một đôi mắt kỳ dị màu máu, tản phát ra ánh sáng màu máu kỳ lạ.
Rồi lại có hai cánh tay lấp đầy trong hư ảnh, Lâu Cận Thần nhớ ra đó chính là bàn tay đã từng tóm lấy mình.
Tiếp theo đó lại có một đôi chân chèn lấp vào. Sau đó, hắn lại nhìn thấy nhiều đường sợi ngoằn ngoèo xuất hiện trong cái bóng khổng lồ kia, như thể muốn nối từng bộ phận tách rời này lại với nhau. Rồi không biết từ đâu lại bay ra ngũ tạng, điền vào trong hư ảnh khổng lồ đó. Lâu Cận Thần nhìn người đang hình thành này, muốn rút kiếm ra nhưng lại phát hiện mình lực bất tòng tâm, hơn nữa, hắn phát hiện mình cần phải tìm một nơi để tu dưỡng sinh khí, mấy kiếm vừa rồi đã sử dụng hết sức lực của hắn rồi.
Cũng chính vào lúc này, hắn nhìn thấy một tia ánh trăng xuất hiện trong bóng tối sâu thẳm phía xa. Ánh trăng chiếu tỏa ra một vùng, trong đó có một cái xúc tu khổng lồ màu đỏ phóng ra, muốn xuyên vào nơi sâu thẳm của ánh trăng
kia "Nguyệt Khê Ảnh, ngươi không ngoan ngoãn trốn ở Minh Nguyệt Tông, vậy mà lại dám phản thiên, đúng là tìm cái chết."
Giọng nói này cao vút, như thể xuyên thủng tinh vũ. Thế nhưng sau đó lại xuất hiện một đốm sáng màu đỏ vàng to như hạt gạo, ánh sáng đỏ biến thành mặt trời chói mắt. Có điều chẳng bao lâu sau, một mảng bóng tối dày đặc lại giống như một chiếc miệng lớn muốn nuốt chửng mặt trời kia, không biết vì sao Lâu Cận Thần nhìn thấy mặt trời đó liền nhớ tới Thái Dương Thần Cung. Hắn cảm thấy mình không ở đây chờ đợi được nữa, hắn nghĩ mình cần tìm một nơi để nghỉ ngơi. Trong lòng hắn chỉ có một nơi, đi về hướng có chút cảm giác mơ hồ trong lòng, đó là nơi lần đầu tiên hắn cảm thấy an tâm khi đến thế giới này, là bắt đầu, cũng là chốn trở về. Hắn cảm thấy dù mình phải chết cũng phải chết ở đó. Bóng tối đang xuyên qua hàng ngàn lớp, nhưng hắn lại cảm thấy giống như ban đầu. Hắn nhìn thấy hào quang dâng trào khắp nơi, khắp nơi đều kết trận chém giết, cũng có đơn đả độc đấu, nhìn xa thì giống như một chiếc đèn huỳnh quang phát sáng, lại gần thì lại biển động dữ dội. Còn có một số thì đệ tử của cả một môn phái kết trận lại, chém giết với một số quái vật, những quái vật đó giống như sinh ra từ trong hư không. Lâu Cận Thần muốn chạy trốn, lại phát hiện mình không thể rời đi, mặc dù hắn cảm thấy mình đã xuyên qua vùng bóng tối này rồi, nhưng bóng tối này lại tựa như vô tận, không có cái gọi là phương hướng và không gian.
Hắn nhìn thấy một cây quế bạc cao chót vót, hiện ra trong bóng tối, một vùng hoa bạc tỏa sáng một vùng trời, nhưng có những con côn trùng không biết từ đâu đến lao vế phía cây quế bạc đó. Lâu Cận Thần nhìn thoáng qua đã nhận ra cây quế bạc chính là Quế Thiên Quân của Tố Nguyệt Cung, dưới những chiếc lá đó, xuất hiện từng người rắn nửa rắn nửa người. Lâu Cận Thần đã từng nhìn thấy những người rắn này, Nguyệt Liên Vân trong Tố Nguyệt Cung chính là trông như vậy, chỉ là khí tức của những người rắn này rất nồng đậm, còn mạnh hơn Nguyệt Liên Vân rất nhiều. Hắn biết mình đã ở trong thế giới này nhiều năm như vậy, bị cô lập trong đó, cuộc tranh đấu ở thế giới bên ngoài đã tiến vào giai đoạn căng thẳng tột độ, người phản lại trời và người bên phe "Thượng Thương' có lẽ đã chiến đấu rất nhiều năm rồi.
Nhưng thời khắc này chắc chắn là thời khắc then chốt nhất, bởi vì Lâu Cận Thần phá giới mà ra, cũng được coi là Đạo Chủ và hắn hợp lực, tiến hành một đòn đánh nặng nề với "Thượng Thương.
Mà 'Thượng Thương' kia dường như đang biến hoá bản thân theo một cách thức đặc biệt, ông ta biến đổi các cơ quan của cơ thể theo những cách khác nhau. Thứ mà Lâu Cận Thần quen thuộc chính là đôi quỷ nhãn kia của đối phương, có lẽ các cơ quan khác cũng vậy, trong quá trình phát triển chắc chắn có xuất hiện sự kiện kỳ dị, không biết có bao nhiêu thành chủ đã chết đi mới hình thành được nên những cơ quan này. Khi hắn phát hiện mình không thể thoát khỏi nơi đây, hắn đột nhiên nhìn thấy trong hư không xuất hiện một luồng ánh sáng trắng, luồng sáng trắng đó càng ngày càng lớn, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng. Đó là một nhân ảnh màu trắng, là một pháp tướng khổng lồ. Mặt trăng lưỡi liềm trên trán người này hoá thành một thanh kiếm màu bạc và chém về phía cơ thể con người mà 'Thượng Thương” ngưng tụ. Chỉ nhìn thấy cơ thể con người mà Thượng Thương ngưng tụ kia giơ tay lên, lấy tay che cả bầu trời, chặn ánh đao trăng kia lại. Tuy nhiên, ánh đao trăng kia chỉ là khúc dạo đầu, thân hình to lớn màu trắng kia vung tay ra, một gậy Như Ý khổng lồ đánh xuống.