"Ta không am hiểu đằng vân, cũng không thạo ẩn độn, thế cho ta phụ trách đường lộ đi." Lục đương gia thận trọng nói, làm cho người ta có một loại cảm giác tín nhiệm vô cùng.
"Ta cũng thế." Đại đương gia và Lục đương gia giống nhau, cũng không am hiểu những thứ này.
"Ta cùng đi theo với các ngươi thôi, vừa hay có thể bù lại chỗ thiếu sót pháp thuật." Ngũ đương gia nói, Lâu Cận Thần có thể cảm nhận được một trận sát khí âm trầm trên người ông, nhưng không hề có cảm giác tà ác, cũng rất tò mò ong đang tu pháp gì.
Cuối cùng chỉ còn lại Nhị đương gia Ngọc Diện Lang Quân và Tam đương gia Lâu Cận Thần.
"Nếu chúng ta muốn giết Cẩu thư sinh kia, cũng không thể để Cẩu thư sinh chạy được." Nhị đương gia nói.
"Đó là đương nhiên." Lâu Cận Thần nói: "Từ đây đến Cẩu phủ, ta một kiếm có thể tới rồi."
Nhị đương gia trầm mặc một chút, nói: "Cẩu phủ tất nhiên là canh phòng nghiêm ngặt, chắc chắn phải có một người đường đường chính chính xuất hiện, hấp dẫn toàn bộ đề phòng của bọn họ, sau đó lại đường đường chính chính phá vỡ."
"Chỉ cần phá mở được, thế thì kiếm của ta có thể đi vào được." Lâu Cận Thần nói.
"Được." Nhị đương gia nói: "Hy vọng ngươi nói được làm được."
"Ta thật ra muốn mở mang xem Nho pháp làm thế nào làm được, phá vỡ phòng ngự trùng trùng của kẻ địch." Lâu Cận Thần đã nhìn ra hắn là đệ tử Nho môn, trên người hắn có một phần cương trực và nghiêm cẩn của đệ tử Nho môn, cùng với sự phong độ ngời ngời của người trí thức, là đã nhìn ra được từ lâu.
"Ngươi có thể nhìn ra được." Nhị đương gia nói: "Nhưng cũng hy vọng ngươi có thể làm được."
"Ngươi cũng có thể nhìn ra được." Lâu Cận Thần cười nói, hắn có tự tin, từ đây vào trong thành, không đến mười dặm, hắn có tự tin, trong một năm này, cả đường hành tẩu chưa bao giờ ngừng nửa phần tu hành.
Lúc này, hắn bỗng quay lại nhìn về phía phương xa, nhíu mày.
Nhị đương gia nói: "Mấy ngày nay ở trong núi thường thường đột ngột nhìn về phía xa, sau đó lại lâm vào trầm tư, là vì sao?"
"Không có gì, có lẽ có thể là có người nhớ nhung ta quá mức, luôn nhắc tới ta." Lâu Cận Thần nói.
Suốt cả đường đi hắn vẫn luôn cảm giác phía sau mình có người đang đi theo, giống như có người đang truy tìm dấu chân của mình, loại cảm giác khó có thể nói hết này khiến lòng hắn có cảm giác chẳng lành.
"Có thể là ai đuổi theo ta hơn một năm chứ?" Lâu Cận Thần nhớ tới cảm giác nguy hiểm khi bản thân rời khỏi Vọng Hải Giác, lúc ấy hắn rời đi rồi, loại cảm giác nguy hiểm này đã mờ đi, thậm chí có thể nói là biến mất, trên đường hơn năm nay, lúc hắn ngắm trăng nhập định, lại thỉnh thoảng sẽ có cảm giác tim đập nhanh, mặc dù cực kỳ mờ nhạt, nhưng cũng tuyệt đối không phải ảo giác.
Đây là một chuyện đang quấy nhiễu hắn, mà một chuyện khác chính là mắt, cùng với sự thiêu luyện của hắn, hắn phát hiện hai mắt của mình cũng không khôi phục như ý muốn, mà là đang dị biến, từng có một lần không cẩn thận liếc một con thỏ trong núi một cái, trong đôi mắt của con thỏ kia đã mọc ra xúc tu vọt ra ngoài.
Đây cũng không phải điều Lâu Cận Thần muốn, hắn bây giờ vẫn đang muốn luyện được khí tức "Quỷ nhãn" trong mắt, chỉ là vẫn chưa tìm được phương pháp và hiệu quả tốt.
Hắn có thể khẳng định, nếu trầm mê vào thần thông mà cặp "Quỷ nhãn" này mang lại, như thế sẽ có một ngày cơ thể của chính mình cũng sẽ bị Quỷ nhãn thôn phệ, sẽ bị thay đổi.
Thời gian trôi qua từng chút một, phía đông, trăng đang mọc.
Hôm nay dù chưa tới ngày trăng tròn, nhưng cũng sương giá đầy trời, đích thị là một ánh trăng đẹp.
Ba người Đại đương gia, Ngũ đương gia, Lục đương gia đã bay qua đầu tường.
Phía trên đầu tường có một hàng bóng người đang nhìn bọn họ tiến vào, đây chính là Dạ Du Quỷ dẫn theo mấy chục âm binh đang ở đó.
Bọn họ không động đậy, mắt thấy ba người Đại đương gia vốn dĩ một đường đi hướng vào trong nhà, nhưng đi không bao lâu, Ngũ đương gia trong đó đã biến mất rồi, ông đã ẩn nấp cơ thể.
Rất nhanh, có người đến cản lại bọn họ.
"Đúng là không sợ chết mà tiến vào thành mà." Trong bóng tối có người cười lạnh, Đại đương gia rút đao ra xông lên, nhưng Lục đương gia đã thuận theo hướng giọng nói truyền tới mà bổ nhào qua, tốc độ của hắn cực nhanh, giống như một trận cuồng phong, nháy mắt đã nhào vào trong con ngõ nhỏ kia, trong ngõ có một người mặc áo bào đen nâng tay định thi pháp, lại bị một tiếng hét lớn của Lục đương gia kinh hãi mà phá vỡ khẩu quyết trong lòng hắn, đồng thời bị một chưởng của Lục đương gia đáp lên đầu.
Người nọ chỉ phát ra một tiếng hét thảm đã không còn hơi thở, ngã xuống tường rồi trượt xuống đất, đầu cũng giống như bị ấn vào trong cổ.
Đại đương gia sửng sốt, không khỏi nói: "Thân thủ Lục đương gia tốt."
Lục đương gia lại không nói gì, trong bóng tối dày đặc của con ngõ nhỏ tối tăm, đột nhiên có bóng đen nhảy vút ra, bổ về phía Lục đương gia.