Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 225 - Chương 225: Ảnh Môn (1)

Chương 225: Ảnh môn (1) Chương 225: Ảnh môn (1)

Thế nhưng lại chọc giận một người trong đình, người này đang đeo mặt nạ khỉ, hắn vừa mới trốn trong đình, cho nên cũng không bị công kích, hắn hừ lạnh một tiếng, từng bước đi ra khỏi đỉnh, tấm gương trong tay chiếu về phía Lâu Cận Thần, tuy nhiên, Lâu Cận Thần cũng theo kiếm mà đi, trong nháy mắt thoát khỏi phạm vi chiếu gương của hắn, lại thấy hắn vung kiếm lên, một đoàn kiếm khí tạo thành gió thổi quét tới, người đeo mặt nạ khỉ thoáng chốc né tránh, gương trong tay lại chiếu về phía Lâu Cận Thần.

Mà trong mắt chợt lóe lên, trong tai nghe được tiếng kiếm ngân lạnh lẽo thấu xương, cùng lúc đó cảm giác đầu trở nên cực nặng, cơ thể hắn đúng là không thể chịu đựng nổi nữa, đầu hắn rơi xuống đất, máu từ cổ của một người không đầu phun đây trời như pháo hoa.

Lâu Cận Thần đưa tay chộp lấy gương trên tay hắn nhét vào trong lòng, cũng không quay lại mà đánh về phía một người khác.

Kiếm quang bao vây lấy đám người trong tiểu viện, Lâu Cận Thần thi triển ra một bộ kiếm pháp, tung hoành ngang dọc, thường thường một chiêu đâm kiếm đơn giản nhưng không ai có thể tiếp được, ngẫu nhiên có người muốn dùng pháp thuật, kiếm quang kia lại linh động như gió thổi qua khe hở, thoáng một phát đã tránh được pháp thuật, kéo lê một đạo vòng cung, không chút chậm chạm trảm qua cổ của người nọ.

Trông như vậy, bộ dáng đã có vài phần giống "Du Thân Túng Kiếm Thuật" trong lòng Lâu Cận Thần.

"Các người cũng không được giúp ta, để cho ta tự đến." Tứ đương gia hô to, bởi vì thời điểm này Nhị đương gia đã đến trên đỉnh đầu.

Lâu Cận Thần đang đuổi giết những thành viên Bí Linh giáo đang chạy tán loạn kia, tùy thời cũng có thể sẽ gia nhập.

Kiếm ngân vang giao thoa vang dội ở trong sân, Tứ đương gia giữ vững tinh thần đấu kiếm, nhưng kiếm pháp Từ Tâm lại luôn lóe lên rồi lui, biến mất vào hư không, chỉ ở thời điểm sắp tới người, mới có thể bị hắn phát giác, Tứ đương gia hoài nghi, thêm một thời gian nữa, kiếm pháp người này có lẽ sẽ triệt để ẩn vào hư vô, khi đó có thể xưng tụng là một môn kiếm thuật đỉnh cấp.

Nhưng cho dù là hiện tại, cũng đã đủ đáng sợ.

Lâu Cận Thần giết người, cũng không truy đuổi ra ngoài, sau khi trong sân không còn người nào, hắn cầm kiếm mà đứng, cùng Nhị đương gia, một ở chỗ cao, một trên mặt đất canh giữ trong nội viện, bởi vì hắn cảm thấy Đốc chủ kia còn chưa có rời đi.

Từ lúc đi vào tiểu viện, chỉ trong tích tắc, niệm quang chiếu ra, hắn đã có thể xác định trong này có Từ Tâm, chính như Từ Tâm có thể từ trong thư của hắn mà nhận ra hắn vậy, Từ Tâm dù ẩn độn thế nào, Lâu Cận Thần cũng có thể nhận ra nàng.

Mà có Từ Tâm, người khác nhất định là Đốc chủ Bí Linh giáo kia.

Hắn biết rõ, Đốc chủ cùng Từ Tâm hai người này đều từ chỗ mắt quỷ thu được thần pháp, bọn họ ẩn độn vào hư không, rất khó có thể tìm ra bọn họ, cho dù là tìm ra, muốn lưu bọn họ lại, cũng rất khó.

Đương nhiên, hắn không có vội đi tìm Cẩu thư sinh kia, nhưng có thể khẳng định Thất đương gia nhất định đi, bởi vì Thất đương gia cùng Tứ đương gia vốn đi cùng nhau, lúc này cũng không có xuất hiện.

Lâu Cận Thần bắt một tia ánh trăng ném về phía hư không, như hạt bụi dưới nắng.

Ba năm trước đây hắn có thể thông qua loại phương thức này để cho Từ Tâm hiển ra thân hình, nhưng lúc này đây lại không cách nào làm được, dù sao Lâu Cận Thần đã có thời gian ba năm không có cân nhắc về phương diện này, mà là suy nghĩ công pháp tương quan tới kiếm thuật.

Nhưng Từ Tâm cùng Đốc chủ kia, thì chủ yếu suy nghĩ về thần pháp ẩn độn, bị Lâu Cận Thần dùng pháp thuật này khiến cho hiện hình, trở về tự nhiên là sẽ suy tư, sau đó tiến hành cải tiến.

Lâu Cận Thần cũng không có để ý, hắn nhìn không tới Đốc chủ kia, lại có thể cảm giác được phương vị đại khái của hắn, bởi vì từ nơi ấy truyền tới sát cơ như là nước suối đã bắt đầu rục rịch.

Ở trong niệm quang đối ứng của hắn, gợn sóng vô hình được hình thành kia, vô cùng rõ ràng.

Thất đương gia từ sau khi vào được Cẩu phủ này, đã tách ra khỏi Tứ đương gia, nàng đi tìm Cẩu thư sinh kia, cùng với đi tìm nơi trú đóng bí mật của Bí Linh giáo này.

Trong bảy người, trong lòng những người khác thật ra đều hoài nghi trong nhà này có bí mật gì đó.

Thấy có khóa, Thất đương gia chỉ mang trâm gài tóc như ý điểm một cái lên trên, khóa kia sẽ tự nhiên mở ra, nếu khóa không mở ra, thân thể của nàng cũng có thể như tờ giấy lách vào từ khe hở.

Bầu trời đột nhiên lóe sáng, nàng không khỏi ngẩng đầu, thấy được kiếm quang phóng ra, như một khối ánh trăng rớt xuống, tứ tán ra trên không tiểu viện.

Trong lòng không khỏi nói thầm: "Tam đương gia tự xưng là Tuyệt Thế Kiếm Tiên, vốn tưởng rằng khoác lác, lại không ngờ, đúng là thật sự có vài phần phong thái kiếm tiên, chuyến này đi ra, thật sự là may mắn, gặp được nhiều người thú vị như vậy.".

Bình Luận (0)
Comment