"Quản gia bảo người đi báo Bộ Dị Ti cũng được, lão phu cũng khá thông thạo pháp thuật, có thể đi bắt chúng trước, đợi đến khi người của Bộ Dị Ti đến có thể trực tiếp giao cho bọn họ, tránh khỏi đến lúc đó người của Bộ Dị Ti dùng dằng trong nhà không đi, liên lụy đến những người khác trong phủ." Lương dược sư nói.
Quản gia rùng mình trong lòng, thiếu gia trong nhà dị hóa hai mắt vốn là việc không được để người ngoài biết, nếu như bị người của Bộ Dị Ti biết, thế thì nhà họ Lâu xong đời mất!
Chuyện này tuyệt đối không thể để cho Bộ Dị Ti biết, hắn lập tức sốt sắng nói: "Mời Lương dược sư thi đại pháp khiến kẻ ngoại lai này trả giá!"
Đỗ Kỳ vô cùng đắc chí trong lòng, nàng đang tắm rửa, nghĩ đến Lâu Cận Thần nằm ở đó không thể động đậy, trong lòng càng đắc chí hơn.
"Bí cảnh này hoàn toàn khác với so với những gì ta hiểu biết, nhưng không sao, bằng trí tuệ của ta, nhất định có thể có được đại dược của nơi này, chờ đến khi rời khỏi đây, tên mù kia nhắm chừng vẫn còn nằm trên giường đấy, hì hì!" Đỗ Kỳ nghĩ đến đây, không khỏi cười ra tiếng.
"Thiếu phu nhân, thân phận này tốt, có thể làm." Đỗ Kỳ nghĩ thầm.
"Ầm!" Cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Đỗ Kỳ cả kinh trong lòng, vội vàng cầm lấy quần áo bên cạnh bọc lấy thân thể, miệng hô: "Lớn mật, ai cho phép các ngươi vào!"
Nàng vừa mới dứt lời, quần áo chưa mặc đã bị một người như cái bóng vọt vào, vung tay lên, một tia lưu quang mỏng manh cực nhanh bay tới.
Đỗ Kỳ phóng người lên, nước trong thùng cuồn cuộn dâng lên, vờn quanh quanh thân nàng, bảo vệ lấy nàng chặt chẽ, lưu quang đâm vào, thế mà nháy mắt đã đâm phá vách chắn bằng nước, lưu quang đâm vào giữa trán nàng, cả người nàng thoáng chốc khí tán, pháp ý khó mà tụ lại được.
"Ầm!"
Đỗ Kỳ ngã xuống đất, toàn thân không thể động đậy, trong tai nghe được một giọng nói: "Người đâu, trói tên ngoại lai này lại, đưa cho Bộ Dị Ti."
Đỗ Kỳ khiếp sợ trong lòng, nàng biết bí cảnh nguy hiểm, lại vì sơ suất của bản thân mà hối hận không thôi.
Nàng không biết mình sẽ đối diện với cái gì, nhưng tuyệt đối chính là rước thêm nỗi kinh khủng vào thân. ...
Lâu Cận Thần nằm trên giường, chờ quản gia dẫn theo Lương dược sư tới đây.
Lương dược sư bắt mạch cho hắn, bên cạnh lại nghe thấy quản gia nói "thiếu phu nhân" xảy ra chuyện, nói nàng có thể là người ngoại lai "biến hóa" mà thành, đã bị đưa cho Bộ Dị Ti.
Tin tức này khiến Lâu Cận Thần khiếp sợ trong lòng, đương nhiên, loại khiếp sợ này hắn cũng thể hiện ra ngoài: "Không ngờ rằng nàng thế mà lại là một người ngoại lai đến, người ngoại lai đúng là đáng giận!"
"Đúng vậy, lão gia chính là chết bởi người ngoại lai, nhà họ Lâu chúng ta và người ngoại lai có mỗi thù không đội trời chung."
"Mỗi hận này, ta chắc chắn sẽ báo." Lâu Cận Thần thuận theo hắn mà nói.
Lúc này, Lương dược sư nói: "Thân thể của thiếu gia về cơ bản không có trở ngại gì lớn, đợi lát nữa uống chút nước suối thánh, bổ sung thêm tinh khí bị trôi mất là có thể xuống giường."
"Lương dược sư ra tay chắc chắn sẽ không kém, ta thay mặt nhà họ Lâu cảm ơn Lương dược sư." Quản gia ở bên cạnh nói.
Lâu Cận Thần lúc này lại sinh ra một tia báo động trong lòng, hắn nhớ lại, phân tích hàm ý trong hai câu nói này, chỉ có "uống chút nước suối thánh" khiến lòng hắn sinh ra một chút nghi ngờ, bởi vì hắn biết, người của Cửu Tuyền Quốc trong quá khứ uống nước là có thể no bụng, có thể thấy được nước suối thánh huyền diệu thế nào.
Người ngoài một ngụm khó cầu, nhưng mà người trong thành chắc chắn là uống từ nhỏ, thế bản thân là người ngoại lai, lần đầu tiên uống "nước suối thánh" này có xảy ra tình trạng gì không nhỉ?
Hắn lập tức hỏi: "Các ngươi phát hiện thân phận người ngoại lai của thiếu phu nhân thế nào?"
"Người ngoại lai kia có được nước suối thánh, sau khi uống, dơ bẩn trong cơ thể trào ra, người của nước ta từ nhỏ đã dùng nước suối thánh tẩy rửa nhục thân, há có thể dở bẩn đầy người như thế." Quản gia nói.
"Một tên ngoại lai ngu xuẩn." Lâu Cận Thần nói.
Trong lòng hắn lại bắt đầu cân nhắc đối sách, hắn cảm giác người nói chuyện bên cạnh, ánh mắt hắn dường như đang đánh giá mình.
Hắn áp chế lại ý nghĩ này trong đầu, hắn cảm thấy, rất có thể là bởi vì do mình chột dạ, bèn luôn cảm thấy người khác đang nghi ngờ mình.
Lương dược sư rời đi.
Lâu Cận Thần được đỡ ngồi dậy, có người bưng đến một cái bình bạc, còn có một cái chén, rót ra một loại nước trông như đang ánh lên ánh mặt trời ra khỏi chén.
"Thiếu gia, đây là "nước suối thánh" mới nhất được mang tới hôm nay." Thị nữ đang đỡ hắn nói.
Lâu Cận Thần đưa tay đón lấy, hắn không muốn người này đút cho, không phải cảm thấy người khác sẽ làm mình không thoải mái, mà là vì hắn muốn khống chế tốc độ uống nước này.
Lâu Cận Thần ngửi được một mùi hương thơm ngát, hắn có thể cảm nhận được những ánh mắt bên cạnh đều đang đặt lên người mình.