Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 384 - Chương 384: Khổng Huyên (2)

Chương 384: Khổng Huyên (2) Chương 384: Khổng Huyên (2)

"Huyên Huyên là nữ nhi của đại ca lão phu, từ nhỏ thiên phú đã cực tốt, gặp chuyện cũng cơ trí, đêm qua nàng tìm được lão phu, nói trong kinh thế cục đột nhiên căng thẳng, nàng nói nàng cần phải mau chóng đột phá tới đệ tứ cảnh, để đối phó với thế cục trong kinh." Khổng đại trưởng lão nói.

"Giáo chủ của các ngươi vì sao lại mời ta đến hộ pháp?" Lâu Cận Thần hỏi.

"Bởi vì giáo chủ nói, dưới tứ cảnh ngươi là vô địch, cho dù là đệ tứ cảnh cũng có thể chiến một trận, hơn nữa nàng tín nhiệm ngươi, cho rằng ngươi hào hiệp can đảm, là người có thể phó thác tính mạng cho được." Khổng đại trưởng lão nói.

"Giáo chủ của các ngươi từng gặp ta à?" Lâu Cận Thần hỏi: "Thế mà ca ngợi ta như vậy?"

"Từng gặp." Đại trưởng lão nói: "Giáo chủ chúng ta nói, nàng bằng lòng chia sẻ kinh nghiệm tấn thăng cho ngươi, hơn nữa nàng tin rằng, thoát thai từ luyện khí đạo của Ngũ Tạng thần pháp nhất định sẽ có trợ giúp cho tu hành luyện khí đạo."

"Dựa vào mối quan hệ giữa ta và Ngũ Tạng Thần Giáo, chuyện này ta nhất định giúp. Giáo chủ các ngươi tiến hành đột phá khi nào và ở đâu?" Lâu Cận Thần hỏi.

"Sanh Nhi, ngươi dẫn Tiểu Lâu đi gặp tỷ tỷ của ngươi đi." Đại trưởng lão nói.

"Vâng, gia gia." Nữ tử vẫn đứng bên cạnh yên lặng lắng nghe lên tiếng, Lâu Cận Thần nhìn nàng một cái, chỉ thấy đôi mắt lấp lánh của nàng cũng liếc mình một cái, hơi yếu ớt nói: "Lâu đại ca, ngươi có thể ẩn thân đi theo bên cạnh ta không?"

"Đương nhiên." Lâu Cận Thần mặc dù không biết nàng muốn dẫn mình đi chỗ nào, nhưng lại vẫn nghe theo đề nghị của nàng.

Khi Khổng Sanh xoay người muốn đi ra, đại trưởng lão đột nhiên gọi: "Sanh Nhi, cẩn thận chút."

"Gia gia, yên tâm, tỷ tỷ sẽ không sao." Khổng Sanh nói.

"Sanh Nhi, gia gia và tỷ tỷ đều vẫn luôn yêu ngươi." Đại trưởng lão nói.

"Ta biết, gia gia, ta cũng yêu mọi người!" Khổng Sanh nói xong, xoay người đi tới ngoài cửa, Lâu Cận Thần cảm thấy bầu không khí này không tốt lắm, nhưng người ta hình như không định nói, bèn cũng biết ngại mà không hỏi nữa.

Hắn cũng đi theo tới trước cửa, trong nháy mắt khi người từ ánh sáng đi vào trong bóng tối, cơ thể hắn như bị bóng tối bao trùm.

Khổng Sanh sau khi nghe thấy tiếng rèm cửa hạ xuống sau lưng, không trả lời, trực tiếp đi ra bên ngoài, nàng đi vào chỗ ở của nàng, cầm lấy một cái lồng mây, bên trong chính là đựng Bạch Tiểu Thứ đang đắp chăn.

Lâu Cận Thần yên lặng nhìn, không lên tiếng, nếu ẩn thân, thế thì ẩn cho tốt.

Khổng Sanh xách theo lồng mây đựng Bạch Tiểu Thứ choàng chăn đi ra khỏi tổng đàn của Ngũ Tạng Thần Giáo.

Lâu Cận Thần không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ "Giáo chủ" lại có thể không ở lại trong tổng đàn Ngũ Tạng Thần Giáo sao? Chẳng trách vẫn chưa từng gặp nàng.

Đường chính sáng đèn, nhưng có một số ngõ nhỏ lại tối đen như mực, hắn đi theo sau Khổng Sanh, nhìn về phía hai bên con đường, con phố này cũng không phải phố buôn bán, trên đường thỉnh thoảng có mấy nhà treo đèn lồng ở bên ngoài, thông qua ánh đèn dưới đèn lồng có thể nhìn thấy được đó là nhà phú quý.

Mà đại đa số gia tộc đều chỉ là đốt đèn trong nhà, ánh đèn xuyên thấu qua cửa sổ, hắt ra bên ngoài, tỏa ra thành một mảng ảm đạm.

Khổng Sanh ở phía trước vẫn đi, Lâu Cận Thần ẩn thân lại càng nhạy cảm hơn, bất cứ thứ gì ở dừng tầm mắt ở trên người hắn đều có thể cảm nhận được.

Năng lực mà "Quỷ nhãn" mang đến vẫn cần phải tiêu hóa, trong đó môn độn pháp ẩn khỏi tầm mắt của mọi người, hắn đã rất tinh thông, nhưng mà môn "Thần pháp" có thể giấu đi tầm mắt của người, tuy có chút giác ngộ, lại cũng không sâu lắm, nhưng mà tính nhạy cảm với ánh mắt của người khác thì lại quá nặng.

Trong đó điều khiến hắn hài lòng là loại này có thể nhìn thấu ảo giác, có thể nhìn thẳng vào chỗ sâu trong một số cấm chế, điều này làm cho hắn khi gặp phải chuyện gì thì luôn muốn dùng hai mắt thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân.

Đương nhiên, trong lòng hắn, bất kể là kiếm thuật hay pháp thuật gì, có thể nhìn thấy là có thể đánh trúng, cái này càng tốt hơn là chỉ đơn thuần cảm nhận được.

Hắn đi theo sau Khổng Sanh cách khoảng hơn mười bước, cẩn thận không để cho bước chân của mình phát ra tiếng, đồng thời khống chế tiếng hít thở của mình, cũng khống chế tim đập, khiến nó ổn định.

Hắn tin rằng, câu nhắc nhở cẩn thận của đại trưởng lão nói khi ra ngoài cùng với chuyện Khổng Sanh bảo mình ẩn thân nhất định là có nguyên nhân.

Đột nhiên, hắn phát hiện có người đang nhìn Khổng Sanh, người nọ đứng ở chỗ cửa sổ trong một căn phòng ở lầu hai, dọc đường đi, người từng nhìn Khổng Sanh không dưới mười người, lại đều chỉ đảo mắt qua thôi, ánh mắt dừng lại nhiều nhất là vài giây, mà ánh mắt của người này lại vẫn luôn nhìn Khổng Sanh.

Mãi đến khi Khổng Sanh rẽ vào một góc ngõ nhỏ, Lâu Cận Thần cũng không ở lại tìm tòi chi tiết người này, trong thành này ngõ ngách nhỏ rất nhiều, không chắc chắn khi nào sẽ xuất hiện chuyện đánh lén, cách xa quá, hắn sợ mình không kịp cứu viện.

Bình Luận (0)
Comment