"Ngươi, ngươi không phải Khổng Sanh, ngươi là Khổng Huyên? Khổng Huyên!" Tiêu Quyền gần như là kêu lên, có lẽ là vì kinh ngạc, cũng có lẽ là sợ hãi và kích động, giọng nói lúc hắn kêu lên lúc này đã khàn khàn.
Nhưng mà vừa mới kêu lên không lâu, đã có lá đằng đâm ra khỏi cổ họng hắn, ngay sau đó là trong mắt, trong lỗ tai, tiếp theo lại là rốn đều có dây đằng chui ra, lá đằng xanh xanh mang theo máu.
Chỉ vỏn vẹn một cái chớp mắt, toàn thân hắn đã bị lá đằng xỏ xuyên qua, hơn nữa cơ thể rất nhanh đã hóa mộc chất, nếu không có Lâu Cận Thần đứng đó nhìn, gần như không thể tin, một người sống sờ sờ thế mà ở ngay dưới mí mắt mình hóa gỗ, trở thành một gốc của cây đằng.
Khổng Sanh bị treo ở trên cây, dây đằng trên người nàng lúc này giống như là nô bộc của nàng, đỡ nàng xuống dưới.
Khuôn mặt của nàng vẫn y vậy, cơ thể vẫn là cơ thể đó, nhỏ nhắn, thậm chí hơi béo kiểu trẻ con, nhưng khí chất lại thay đổi, toàn thân đều biến thành lạnh cứng.
"Khổng Huyên?"
Lâu Cận Thần đứng trong khu rừng u ám, hắn đương nhiên không gọi thành tiếng, mặc dù chuyện lần lượt vượt ra khỏi dự đoán của mình, nhưng hắn vẫn tuân theo giao hẹn không tiếng động trước đó, chưa có triệu hồi của nàng thì không hiện thân.
Hắn chỉ gọi một tiếng "Khổng Huyên" trong lòng, nàng tựa như cũng nghe thấy, hơi nghiêng đầu nhìn qua, Lâu Cận Thần thấy nàng khe khẽ gật đầu.
Nàng có thể nghe được tiếng lòng?
Lâu Cận Thần từng đoán, năng lực sau khi tâm quỷ trưởng thành là có thể nghe được tiếng lòng của người khác hay không...
Hiện tại xem ra, tâm quỷ trưởng thành quả thật có năng lực này.
Lâu Cận Thần không khỏi thu lại các loại ý nghĩ trong đầu mình, đương nhiên hắn cũng đoán được, đối phương nghe thấy giọng nói của mình, nhất định là vì mình gọi tên của nàng, cho nên mới có thể nghe thấy, về sau sẽ thế nào, thế thì không rõ lắm.
Nhưng bất kể là như thế nào, có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn, thần thông này vẫn là cực kỳ đáng gờm.
Nàng không rời đi, mà đi tới bên cạnh Tiêu Quyền, chỉ thấy từ trong cơ thể Tiêu Quyền mọc ra dây đằng, rất nhanh đã nở ra một đóa hoa màu máu, sau khi hoa nở thì có một mùi hương máu.
Đúng lúc này, mấy bóng người xuất hiện.
Lâu Cận Thần nhắm hai mắt lại, bởi vì đến đều là âm hồn, âm hồn cực kỳ nhạy cảm với ánh mắt của con người, chính hắn cũng có kinh nghiệm về phương diện này, cho nên càng chú ý hơn.
"Khổng Sanh? Ngươi là Khổng Huyên?"
Trong ánh hào quang, một người bốn tay hai đầu nhìn xuống.
Đồng thời lại có vô số bóng sáng xuất hiện, bao vây lấy "Khổng Sanh".
"Đúng là không ngờ rằng, Khổng Sanh lại có thể chính là Khổng Huyên, giáo chủ trẻ nhất của Ngũ Tạng Thần Giáo."
Có giọng nói từ trên không trung truyền tới.
"Tiểu Lâu ca ca." Khổng Sanh căn bản không định nói chuyện với bọn họ, giọng nói này cũng không phải từ miệng nàng nói ra, mà là thông qua tiếng lòng truyền tới.
Kể từ sau khi bản thân Lâu Cận Thần có thể làm được pháp niệm dẫn âm, vẫn luyện tập từ chối loại cách thức này, bởi vì hắn có thể nghĩ đến việc đối phương thông qua cách thức này dẫn âm cho mình, thế thì cũng có thể truyền pháp, mà tâm kiếm của mình lại là từ trong diễn biến cách thức dẫn âm này mà tới.
Giờ đây, hắn muốn tăng cường khả năng của tâm kiếm pháp, nhưng những ý nghĩ này đều chỉ là chợt lóe trong đầu mà thôi, hắn đã há miệng khẽ thở.
Một tia sáng màu bạc từ trong miệng hắn bay ra cực nhanh, ở trong khu rừng tĩnh mịch u ám này đặc biệt chói mắt.
Ánh sáng bạc trong bóng tối lóe lên như nhảy từng bước, chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua một bóng sáng, cái bóng sáng kia run rẩy dữ dội, sau đó tan đi trong gió rừng, một bóng sáng khác chạy trốn ra bên ngoài, nhưng vẫn kéo lại rồi một tia kiếm quang màu bạc xuyên qua.
Lúc kiếm quang đâm xuyên vô cùng sắc bén, nhưng lúc vặn vẹo lại mang đến cho người ta cảm giác vô cùng mềm mại.
Sau khi pháp niệm của Lâu Cận Thần dần dần trở nên mạnh mẽ và mềm mại hơn, kiếm khí phế kim của hắn cũng càng linh hoạt hơn.
Hư không gập lại, xuyên qua kẽ lá, xuyên qua một đám bóng sáng, bóng sáng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, rồi tan biến trong gió núi.
Kiếm khí phế kim của Lâu Cận Thần cực nhanh, những âm hồn nhật du này hoàn toàn không phản ứng kịp, chỉ chớp mắt lại có ba âm hồn tan đi trong kiếm quang, số còn lại lập tức bỏ chạy.
Tốc độ âm hồn chạy trốn cực nhanh, Lâu Cận Thần cũng không có cách nào giết hết cả đám, bèn cũng không đuổi theo.
"Kiếm khí của Tiểu Lâu ca ca quả nhiên thật là đáng sợ." "Khổng Sanh" nói.
Lâu Cận Thần hiện thân, nói: "Ngươi rốt cuộc là Khổng Sanh hay là Khổng Huyên?"
"Ta là tỷ tỷ, Khổng Sanh là muội muội, chúng ta đều là ta."
Khi Lâu Cận Thần nghe thấy thế thì cũng hiểu được đại khái, đây có thể là một thể hai nhân cách gì đó.
Dùng từ ngữ của y học hiện đại nói thì chính là tâm thần phân liệt, nhưng mà ở thế giới này, đây không chừng lại là ưu thế, mà lúc này người xuất hiện lại là Khổng Huyên.