Sau đó, một số người dám lên núi, nhìn thấy những vết kiếm trên khắp ngọn núi, không một xác chết nào còn nguyên vẹn.
Cũng ngay khi Dương phiêu cục nhận được tin tức, hắn nhìn thấy một chiếc xe ngựa đi qua trước mặt phiêu cục, lái xe chính là Thương Quy An, một nữ nhân trong xe ngựa đang vén rèm lên, nhìn ra bên ngoài, hắn có thể nhìn thấy hai hài tử bên cạnh nàng, cùng tò mò nhìn ra ngoài.
Ngay khi hắn đang đoán trong lòng, trên người hắn cảm thấy ớn lạnh, phát hiện cách đó không xa, có một người cầm thanh trường kiếm treo trên thắt lưng, lẳng lặng đứng đó, nhìn hắn, ánh mắt của đối phương không có chút thù địch nào, lại khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
"Đại ca!" Có người hét lên sau lưng hắn, hắn liếc nhìn lại, mất tập trung một lúc, mà khi nhìn người đó một lần nữa, người kia đã biến mất.
Trong lòng hắn càng thêm khiếp sợ, lập tức nói những gì mình chứng kiến và suy nghĩ cho hai nghĩa đệ của hắn.
"Đại ca, nếu suy nghĩ của ta là chính xác, trong Hỏa Linh quan này, e rằng có tu sĩ Hóa Thần."
"Đại ca, nếu chúng ta muốn có chỗ đứng ở đây, chúng ta phải giao hảo người dân địa phương, đó là con đường phải đi trong một thời gian dài."
Dương phiêu đầu âm thầm nghiến răng, ngày hôm sau hắn đến Hỏa Linh quan, mang U Tuyền Hàn Thủy mà trước đó Tống Hải cần, nhưng dù gửi đi nhưng hắn vẫn không nhìn thấy người trẻ tuổi bí ẩn mà hắn nhìn thấy bên ngoài phiêu cục.
Nhưng hắn lại nghe thấy một giọng nói: "Bởi vì ngươi có thành ý dâng lên, vậy thì để lại, Dương phiêu đầu, không tiễn."
Sau khi nghe xong, lúc này Thương Quy An mới nhận lấy.
Dương phiêu đầu không uống một ngụm nước, bèn trở về phiêu cục, nhưng trong lòng hắn đã kiên định hơn rất nhiều.
Có thêm một nữ tử và hai hài tử trong Hỏa Linh quan, nhất thời náo nhiệt hơn rất nhiều, đặc biệt là tiếng ồn ào của hai hài tử, ban đầu mọi người đều cảm thấy bình thường, nhưng sau đó lại rất khó chịu.
Mọi người trong Hỏa Linh quan đều thích thanh tu. Ngay cả Trần Tại Điền cũng cảm thấy có một nữ tử và hai hài tử ở đây có chút bất tiện, vì vậy hắn đã xây một căn nhà ba phòng ngủ cách Hỏa Linh quan không xa.
Ngôi nhà này được Trần Tại Đền xây trong một chuyến đi trở về quê hương và mời một nhóm người từ quê nhà đến xây dựng, những người dẫn đầu nhóm là phụ thân hắn cùng với thúc thúc Trần Tiếu.
Trần Tiếu này đúng là một trong những người năm đó khi Lâu Cận Thần mới vào cánh cửa tu hành, đã tới thôn mã đầu pha, đã gặp ở phía ngoài thôn.
Lúc đó đối phương nhận được sự giúp đỡ của Lâu Cận Thần, hắn rất biết ơn Lâu Cận Thần, sau đó biết được hành động của Lâu Cận Thần, cho nên hắn đề nghị chất tử Trần Tại Điền, cùng một gia tộc có tài năng tu luyện, nhập Hỏa Linh quan.
Trần Tiếu không chỉ dẫn người xây nhà trộn lẫn đất và ván gỗ, mà còn để lại người giúp chăm sóc, tất nhiên Lâu Cận Thần không phản đối, hắn để Trần Tiếu uống trà trong Hỏa Linh quan, trong thời gian xây nhà, hắn yêu cầu hắn tu luyện, coi như là chỉ điểm cho hắn.
Trần Tiếu là người gốc lưu vực địa phương, đường ranh giới này có một thôn, trong thôn có rất nhiều người tu hành, nhưng cũng có linh tinh, chính pháp, bàng môn tả đạo đều có, Trần Tiếu cũng đi trên con đường bí linh.
Lâu Cận Thần phát hiện, tu sĩ chính pháp, Vũ hóa đạo nhiều nhất, mà bên trong bàng môn tả đạo, Bí linh đạo là nhiều nhất.
Theo ý kiến của Lâu Cận Thần, Bí linh đạo, lấy bí thực làm phương thức tiến cấp, để dung hợp những sinh linh đặc dị khác vào cơ thể mình, cực kỳ nguy hiểm.
Hắn phát hiện ngón tay của Trần Tiếu đã bị sừng hóa.
"Bí thực của ngươi là gì?" Lâu Cận Thần hỏi.
Trần Tiếu không giấu giếm nói: "Ta lấy phương thức tu hành nội thực ngoại phu, lấy mật gấu làm rượu, trộn với vỏ rết và vảy rắn để nghiền thành bột, trên tay ta dán vảy cá chép xanh lên mu bàn tay trước khi đi ngủ, sau đó bôi dầu keo cá, trong một thời gian dài, cơ thể khỏe mạnh, tay ta không sợ pháp thuật, khi ta bắt rắn và côn trùng, ta không sợ chất độc của nó."
"Ngươi có quan tưởng gì không?" Lâu Cận Thần hỏi.
"Khi ta đang nằm, ta tưởng tượng rằng con gấu già đang ngủ ngon lành, có một bộ kích thuật Ưng Trảo Hùng Kích gia truyền." Trần Tiếu vừa nói vừa biểu diễn.
Lâu Cận Thần nhìn, từ góc độ của hắn hôm nay, tất nhiên hắn có thể nhìn ra khuyết điểm trong nháy mắt, nhưng bất kỳ phương pháp hay kỹ thuật nào cũng có trọng tâm và khuyết điểm, chỉ cần phần tập trung được luyện tập đến mức người khác không thể chống lại thì cũng có thể chiếm ưu thế.
Mạc Trân Trân được đưa vào nhà mới, Lâu Cận Thần đi gặp nàng, bây giờ trông nàng đã khá hơn, so với trước đây, mặt đã có chút hồng hào, nhưng nỗi buồn giữa lông mày đã vướng sâu vào nàng.
Có đôi khi, ngay cả Lâu Cận Thần cũng muốn hỏi, nếu có định mệnh, tại sao số phận của nàng lại đau đớn như vậy.