Lời nói của Hồng Di khiến ánh mắt của nữ tử áo trắng tên Tố Tố này sáng lên, sở dĩ nàng không muốn tiếp khách, chủ yếu là trong số những vị khách đến, không có gì có thể khiến nàng hài lòng.
"Còn có, Nhã Nhã, vừa mới trêu chọc một người khác, nhưng người ta điểm danh muốn ngươi." Hồng di nói.
"Đó là tiểu sư tử của ngươi!" Tố Tố mặc đồ trắng cười đùa giỡn.
"Là hắn, vậy ta đây chuẩn bị một chút." Sau khi Nhã Nhã nói xong, nàng lấy một lọ nhỏ ra, đưa khí tức ba màu trong tay tới gần, bèn bị một lực hút vào.
Sau đó, nàng nói với nữ tử áo trắng: "Tố Tố tỷ, ta nói ngươi biết, ta không thể nhớ người đi cùng với tiểu sư tử đó trông như thế nào, nhưng ta nhớ rằng có một người như vậy, dường như ta không thấy được hắn."
"Cho nên, vẫn là mắt nhìn của Hồng Di tốt." Tố Tố đã lấy gương ra, bắt đầu chỉnh sửa lớp trang điểm của mình nói: "Hôm nay ta muốn xem đó là đại gia hỏa như thế nào."
Nhã Nhã đến gần, mỉm cười duỗi ngón tay ngọc cổ tay ra, nắm chặt và nói: "Cho dù đó là loại đại gia hỏa nào, cũng sẽ bị Tố Tố tỷ nắm trong lòng bàn tay."
Lâu Cận Thần và Thương Quy An đã ngồi vào chỗ của mình, trước mặt bọn họ là một cái bàn thấp, liên tục có mấy tiểu cô nương mang theo đĩa trái cây đi vào.
"Mang rượu và đồ ăn nhẹ lên." Lâu Cận Thần nói.
"Công tử muốn loại rượu gì?"
"Rượu ngon nhất." Lâu Cận Thần nói.
"Được rồi, công tử."
Dáng vẻ của Lâu Cận Thần, mặc dù quần áo không hoa lệ, nhưng sức quyến rũ của thân thể đó không thể so sánh với công tử bình thường, hắn ngồi ở đó, nhìn rõ ràng, nhưng lại cho người ta cảm giác như đang ở trong mây mù.
Trên người hắn không có ánh sáng, nhưng lại mang cho người ta cảm giác tràn đầy ánh sáng.
Dường như mỗi hành động của hắn có thể kích hoạt ánh nến trong căn phòng này.
Khi Tố Tố và Nhã Nhã bước vào, bọn họ không khỏi nhìn Lâu Cận Thần đang nằm ở nơi đó.
Lâu Cận Thần đang rót một ly rượu, Tố Tố tự nhiên đi tới, cầm lấy bình rượu của Lâu Cận Thần, giúp Lâu Cận Thần rót đầy, sau đó cầm lên đưa nhẹ đến miệng Lâu Cận Thần.
Lâu Cận Thần híp mắt nhìn nàng, trước khi miệng hắn đặt bên cạnh ly, rượu trong cốc đã bị hút vào miệng hắn như một vạch trắng.
"Mỹ nhân thịnh rượu, sẽ có mùi thơm sảng khoái hơn." Lâu Cận Thần nói.
Vẻ mặt Tố Tố lạnh lùng, mặc váy trắng, trên chân mang một đôi vớ bông màu trắng, quỳ gối bên hông, váy trắng dường như vô tình không che được chân, lộ ra làn da trắng nõn, bắp chân săn chắc như ngọc.
Lâu Cận Thần nhìn thấy, lại ngước mắt lên, giả vờ không biết, gọt một quả vải cho Lâu Cận Thần rồi đưa đến miệng Lâu Cận Thần.
Vẻ mạt nàng lạnh lùng, lại tận tâm phục vụ tạo ta một loại cảm giác tương phản khiến mọi người muốn chinh phục, muốn khiến nàng cam tâm tình nguyện làm những chuyện nhục nhã hơn, để xem nàng sẽ như thế nào.
Nói chung, những cường giả đều tự tin vào bản thân, vì vậy lúc này, họ sẽ muốn chinh phục nàng, sau đó, cơ hội của nàng sẽ đến, nàng sẽ được nắm bắt.
Chỉ là nàng muốn lặng lẽ nuốt một ngụm khí tức của Lâu Cận Thần, nhưng lại phát hiện khí tức của Lâu Cận Thần tiến vào trong tay nàng, lại tuột ra, giống như cát, giống như một con cá chạch, chủ động chui qua khe hở ngón tay nàng.
Điều này khiến lòng nàng thất kinh.
Bên kia, cả người Thương Quy An căng thẳng, nhất thời không biết phải làm sao.
Vẻ mặt Nhã Nhã vui vẻ hỏi:
"Công tử, có thể nói cho ta biết ngươi tên là gì không?"
"Ta..."
Trước khi Thương Quy An kịp trả lời, Nhã Nhã đã mím môi nói: "Để ta đoán xem, ngươi, gọi tiểu sư tử đúng không."
Sở dĩ nàng đặt cho Thương Quy An biệt danh này là vì Thương Quy An có khuôn mặt trẻ trung, nhưng lại có bộ râu đầy đặn.
"Ta tên là Thương Quy An." Thương Quy An vội vàng sửa lại.
Trước khi hắn kịp nói hết lời, bàn tay đang bóc cam của Nhã Nhã đột nhiên dừng lại.
Cái tên Thương Quy An, hôm này giống như đèn đuốc trong đêm, ánh mắt nàng không khỏi rơi vào ngọn đèn ba màu, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ, chính ngọn đèn này đã thiêu đốt Nguyệt Bàng Tiên của Man Tượng Sơn?
Nàng biết rất rõ, từ khi hai cường giả của đệ tứ cảnh đi ra từ Man Tượng Sơn, đệ tử của Man Tượng Sơn ương ngạch rất nhiều, Nguyệt Bàng Tiên ương ngạch thật sự bị tiểu sư tử đơn giản trước mặt thiêu đốt.
Mà vị kia chính là Lâu Cận Thần?
Gần đây nàng cũng từng nghe qua cái tên Lâu Cận Thần, nhưng chỉ thỉnh thoảng nói ra, vẫn còn khá mo hồ, nàng không biết có đúng hay không, nhưng nếu là thật thì Lâu Cận Thần này mới là một đại lão chân chính, là loại không thể đắc tội.
Có thể có một sư đệ như Thương Quy An, vậy thì là sư huynh Lâu Cận Thần, cho dù những tin đồn đó không đúng sự thật thì tất nhiên hắn cũng phải kinh khủng.
Nàng híp mắt nhìn Lâu Cận Thần đang nằm trên đùi Tố Tố tỷ, lại liếc nhìn Tố Tố tỷ một cái, phát hiện ánh mắt của Tố Tố tỷ cũng có chút thay đổi.