Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 581 - Chương 581: Biến Mất (1)

Chương 581: Biến mất (1) Chương 581: Biến mất (1)

Lâu Cận Thần từ trên ngựa xuống, dắt ngựa đi ở trên đường vào núi, trên núi hai bên đường đều là lá vàng rụng đầy đất, đầu cành đã lộ ra cành cây trụi lủi.

"Mới vào học, không thể nghe được ve kêu, chỉ có nhập định, mới có cảm giác nghe thấy, tâm càng tĩnh, nghe ve kêu càng lớn."

Lời của Vu Uyển Thanh trong nháy mắt nhắc nhở Lâu Cận Thần, hắn vừa tới đã nghe được những tiếng ve kêu này, cũng không đại biểu những người mới vào tu hành liền có thể nghe được, chính hắn vô luận là khi nào, trong tâm linh đều có một khu vực yên tĩnh.

"Cuối cùng ở trong tiếng ve kêu lại nhập định, quên mất ve kêu?" Lâu Cận Thần nói.

"Đúng vậy, Lâu phủ lệnh." Vu Uyển Thanh nói.

"Ve kêu tâm càng tĩnh, đây là một loại rèn luyện, cũng là một loại cảnh giới, Thu Thiền sơn quả thật không tồi." Lâu Cận Thần nói.

"Lâu phủ lệnh kiến giải hay!" Vu Uyển Thanh cùng Lâu Cận Thần tuy đi cả đoạn đường, nhưng nói chuyện với nhau vẫn luôn rất khách khí, Lâu Cận Thần thậm chí không biết nàng là thật sự khích lệ phát ra từ trong lòng hay chỉ là khách khí.

"Nếu là không thể ở trong ve kêu lại nhập định, sẽ như thế nào?" Lâu Cận Thần hỏi.

"Sẽ xuất hiện ảo giác, sẽ thấy vô số ve bay qua ở trước mắt, còn sẽ có người cảm giác được mình bị ve bám ở trên người hút máu, sẽ cho rằng mình là một cái cây, nếu như vậy lại không có chuyển biến tốt, sẽ bị đưa đi khỏi học cung." Vu Uyển Thanh nói.

Lâu Cận Thần không hỏi nữa, hắn vốn cũng không phải một người nói nhiều, Vu Uyển Thanh lại ở sau khi trầm mặc chốc lát, nói: "Không biết Lâu phủ lệnh tới học cung tính toán thế nào?"

Dọc theo đường đi nàng cũng từng hỏi Lâu Cận Thần hai lần, chuẩn bị làm như thế nào, Lâu Cận Thần lại đều nói chuyện này cần sau khi tới mới biết được.

Mà bây giờ sắp tới Thu Thiền học cung, nàng nhịn không được lại hỏi.

"Ta còn chưa nghĩ ra biện pháp!" Lâu Cận Thần nói.

Hắn hiểu biết đối với Thu Thiền học cung thật ra rất có hạn, bản thân hắn cũng không phải quá am hiểu phân tích cùng mưu lược, làm việc phần lớn thời điểm đều dựa vào đạo nghĩa trong lòng mà động, mà không phải lợi hại được mất.

Về phần phương pháp, chính hắn trái lại chưa từng để ý, nhưng trong lòng hắn từ trước tới giờ đều cảm thấy, có thể giảng đạo lý thì nhất định phải giảng đạo lý.

Đạo lý giảng không lại, vậy là đạo lý không ở mình bên này.

Nếu là đạo lý giảng thắng, đối phương lại không vâng theo đạo lý, vậy thì tính riêng.

Chẳng qua, hôm nay đối mặt là Thu Thiền học cung, không phải môn phái địa phương bình thường.

Ráng mùa thu trong núi tựa như một tấm mành vô hình, theo mấy người đến gần liền chậm rãi bị xốc lên, cảnh trí vốn như tĩnh cảnh núi xa, ở trong mắt cũng chậm rãi sinh động hẳn lên.

Mây khói tản ra, Lâu Cận Thần nhìn thấy từng căn phòng ốc đặt ở trong núi rừng.

Một tấm bia đá dựng bên đường, bên trên khắc vài chữ rồng bay phượng múa Thu Thiền học cung.

Lâu Cận Thần ý đồ đi nghe thanh âm trong học cung này, phát hiện căn bản không nghe được, chỉ có ve kêu.

Toàn bộ động tĩnh trong học cung, đều giấu ở trong tiếng ve kêu này.

Lâu Cận Thần có thể khẳng định, cho dù là từ trên không một vùng núi này đi qua, căn bản là không nhìn thấy phòng ốc trong rừng trên núi.

Bởi vì những phòng ốc này, đều sẽ bị những tiếng ve này che phủ.

"Thu Thiền học cung quả thật rất thần bí." Lâu Cận Thần cảm thán nói, bởi vì nơi này rất nhiều việc, đều sẽ che giấu ở trong tiếng ve kêu.

Ba người tới trước một khu tòa nhà dày đặc, nhưng Lâu Cận Thần nhìn trái nhìn phải, phát hiện đều là tòa nhà, người sống ở nơi này, căn bản không phân rõ nơi nào là chủ thể của Thu Thiền học cung.

Tầng tầng lớp lớp phòng ốc ở trong núi rừng, u tĩnh mà thần bí.

Có chim chóc lượn ở trong đó, có hạc trắng bay lượn.

"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Thị nữ hỏi tiểu thư nhà mình, tương tự cũng là hỏi Lâu Cận Thần.

Lâu Cận Thần nói: "Sơn trưởng của học cung các ngươi là ai?"

"Sơn trưởng đã rất nhiều năm chưa lộ diện, bây giờ trong cung đều do ba vị đại giáo dụ chủ trì công việc." Vu Uyển Thanh nói.

Có nghĩa là "giáo viên chính thức", chịu trách nhiệm giáo dục học sinh, giảng dạy.

"Như vậy ta nếu muốn gặp người trong học cung, là cần làm như thế nào?"

Lâu Cận Thần hỏi.

"Trực tiếp tới cửa bái phỏng là được."

Vu Uyển Thanh nói.

"Như vậy, ngươi bây giờ biết Trần Cẩn ở nơi nào không?"

Lâu Cận Thần hỏi.

"Không biết."

Vu Uyển Thanh lắc đầu, nàng có chút hoảng, nàng cảm thấy Lâu Cận Thần hỏi những thứ này, nói rõ hắn căn bản là không có biện pháp nào.

"Lúc trước nghe ngươi nói, Trần huynh đã là một thành viên trong câu lạc bộ thăm dò văn tự cổ đại của Thu Thiền học cung, chúng ta đi nơi đó hỏi một chút đi." Lâu Cận Thần lại hỏi.

"Lâu phủ lệnh, nơi đó ta cũng từng đi hỏi, bọn họ nói Trần sư huynh rất nhiều ngày chưa đi nơi đó rồi." Vu Uyển Thanh nói.

Bình Luận (0)
Comment