Vu Uyển Thanh sau khi về trong nhà, cha mẹ trong nhà tất cả đều mạnh khỏe, nhưng trong lòng của nàng vẫn nhớ chuyện Trần sư huynh.
Liền muốn cầu cha mẹ của mình hỏi thăm chuyện Trần sư huynh một chút, nhưng cha mẹ lại nói, Trần Cẩn ra ngoài du lịch, hỏi thăm ở đâu? Con tuy cùng Trần Cẩn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cho dù là nhà chúng ta có ý, nhưng nếu Trần Cẩn vô tình với con, con cũng không thể cưỡng cầu.
Tâm tình của nàng rất không tốt, dần dà, nàng cảm thấy mình đã bị bệnh, làm một tu sĩ rất khó nhiễm bệnh, nhưng nàng lại bắt đầu bị bệnh, hơn nữa vừa bệnh liền không dậy nổi.
Hơn nữa ở một khắc đó bị bệnh, nàng cảm thấy mình như là biến mất ở trên đời này.
Bởi vì nàng phát hiện cha mẹ như là quên mình người này.
Phòng nàng ở bị đóng lại, hơn nữa bị khóa từ bên ngoài.
Nàng bắt đầu khủng hoảng, nhưng nàng phát hiện mình bệnh uể oải ở trên giường, toàn thân vô cùng suy yếu, căn bản là không dậy nổi, chỉ có giữ được một hơi.
Nàng nghĩ mình có thể đã trúng pháp thuật nào đó, muốn quan tưởng, muốn tụ niệm thành phép, khu trừ trạng thái tiêu cực trên thân, lại phát hiện trong đầu trống rỗng, vốn rất dễ dàng có thể nhập định, lúc này lại là một mảng trắng xóa.
Nàng đang chờ chết.
Nàng cũng chỉ có thể chờ chết.
Nàng nghĩ đến Trần sư huynh, có lẽ hắn cũng trải qua những thứ này.
Đúng lúc này, nàng nghe được tiếng đập cửa.
Nàng muốn la lên, lại không có sức hô lên, chỉ là miệng mở ra, không có thanh âm.
Ngay sau đó, có người từ trong khe cửa chen vào.
Ánh mắt của nàng nhìn thấy, người này toàn thân trắng bệch, trong tay xách một ngọn đèn, trong tay còn cầm một thanh kiếm, từng bước một đi vào.
Kẻ tới không phải người, là một người giấy.
"Vu cô nương, ngươi ở đâu?" Thanh âm của người giấy này vang lên, trong lòng Vu Uyển Thanh dâng lên một sự rung động, đó là khát vọng đối với cuộc sống.
Vu Uyển Thanh nghe ra thanh âm này là của Lâu Cận Thần.
"Hắn không phải rời khỏi rồi sao? Sao lại xuất hiện rồi, nhưng ta không thấy rõ hắn, hắn là Lâu phủ lệnh thật sao?"
Trong lòng Vu Uyển Thanh nghĩ.
"Vu cô nương, ngươi nếu ở đây, thì đáp một tiếng, như vậy ta có thể tìm được ngươi."
Vẫn như cũ là tiếng của Lâu Cận Thần.
Trong lòng Vu Uyển Thanh đột nhiên sinh ra một ít ý tưởng: "Đây có thể là quỷ quái đến đòi mạng ta hay không, hắn gọi tên của ta, ta nếu đáp, liền bị hắn câu đi hồn phách."
Lúc này nàng lại nghe được người giấy này nói: "Vu cô nương, trong lòng không cần có nghi ngờ, ngươi ngàn dặm truyền tin ở Giang Châu, ta sao có thể nhìn ngươi gặp chuyện, tin tưởng ta, chúng ta còn cần đi tìm Trần sư huynh."
Vu Uyển Thanh sau khi nghe được 'Trần sư huynh' ba chữ này, tinh thần nhất thời yên tâm hẳn.
"Vu Uyển Thanh, ngươi ở đâu?" Thanh âm Lâu Cận Thần như là cách hư vô, theo tầng tầng thủy vực truyền tới, phi thường không chân thực, làm người ta nghe qua vô cùng quỷ dị.
"Ta đây!" Vu Uyển Thanh nắm lấy một tia tỉnh táo cuối cùng trong lòng, dùng sức đáp.
Miệng của nàng thật ra cũng chưa phát ra âm thanh, nhưng thanh âm của nàng là từ trong lòng đáp lại.
Ngay tại nháy mắt nàng đáp, nàng nhìn thấy ánh sáng trên đèn lồng trong tay người giấy kia chợt bắt đầu lấp lánh, vận ra một mảng ánh sáng hư ảo, quầng sáng thiêu đốt ở trên không.
Ngay sau đó, nàng lại nhìn thấy trên tay người giấy vung lên kiếm quang.
Rõ ràng không xa, nhưng kiếm trong tay người giấy lại như là sao băng từ trên trời rơi xuống, lướt qua một mảng hư không nhỏ hẹp lại với nàng mà nói vô cùng rộng lớn này.
Kiếm quang như tìm quỹ tích nào đó, thế mà không hiểu sao rơi ở trước mặt của nàng, từ trên mí mắt của nàng xẹt qua.
Nàng chỉ cảm thấy trói buộc nào đó trên thân mình bị cắt ra.
Trong nháy mắt ý thức và thân thể đều lâm vào tỉnh táo.
Trong mắt cũng đã sáng rõ.
"Lâu phủ lệnh!"
Vốn nàng cho rằng mình đã trúng ảo thuật, làm mình khi nhìn thấy Lâu Cận Thần, thấy đối phương là một người giấy quỷ quái.
Nhưng sau khi nàng thấy rõ, lại phát hiện trước mặt mình quả thật là một người giấy.
Người tới thế mà lại là người giấy.
Nàng gọi 'Lâu phủ lệnh', người giấy cũng chưa trả lời, người giấy đã bắt đầu thiêu đốt.
Từ trên đèn lồng trên tay nó thiêu đốt.
"Lâu phủ lệnh, ta..."
Vu Uyển Thanh lại một lần nữa mở miệng.
"Cẩn thận thị nữ của ngươi."
Đây là lời cuối cùng Vu Uyển Thanh nghe được, cũng không phải tai thịt nghe được, mà là một loại ý niệm truyền lại.
Người giấy ở sau một câu này, thiêu đốt càng nhanh hơn, trong nháy mắt đã cháy sạch.
Trong lòng nàng đột nhiên lạnh toát, đột nhiên, phát hiện ngoài cửa có ánh sáng, có người đến đây.
Hơn nữa người nọ đã đang mở khóa, nàng từ trong túi bảo lấy ra một thanh kiếm nhỏ, mũi kiếm nhỏ màu đỏ rực, đây là Xích Hỏa Kiếm Trần Cẩn đưa cho nàng.
Thị nữ của nàng giơ đèn đi vào.
Xích Hỏa Kiếm này là Trần Cẩn lúc tự mình luyện kiếm, cùng nhau giúp nàng luyện chế.
Do Xích Đồng làm tài liệu chính luyện chế, mũi kiếm càng là tinh túy Địa Phế Viêm Hỏa.