Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 599 - Chương 599: Gió Nổi Biến Hóa Chuyện Trong Núi (3)

Chương 599: Gió nổi biến hóa chuyện trong núi (3) Chương 599: Gió nổi biến hóa chuyện trong núi (3)

Thời gian qua rất nhanh, pháp niệm của Lâu Cận Thần ở trong quá trình cảm nhận hấp thụ nhật nguyệt, chậm rãi trở nên trong suốt no đủ.

'Thần tự' càng truyền bá đến hải ngoại, thậm chí dưới biển, linh dược sinh trưởng trong núi sông, tinh mị biến hóa chiếm núi làm vương đều có.

Giang Châu phủ thành có Lâu Cận Thần luyện kiếm thuật, mà hiển lộ khí tức, khiến một ít tu sĩ mang ác ý đều kiêng kị không thôi, cho nên toàn bộ Giang Châu so với nơi khác mà nói tốt hơn chút.

Đối với Lâu Cận Thần mà nói, cuộc sống chính là cảm nhận hấp thụ âm dương, thu thập khí luyện kiếm, quan tưởng tu pháp.

Mà đối với người khác, cũng luyện pháp, luyện kiếm, loại dược, luyện bảo, đương nhiên cũng tránh không được thu chút đệ tử.

Kiếm thuật hầu như đã thành năng lực rất nhiều tu sĩ cần phải chuẩn bị.

Bởi vì kiếm thuật có tính phổ biến, kẻ không thích hợp ít, hạn mức cao nhất cao, đương nhiên, mức sàn cũng thấp, đặc biệt là Giang Châu có Lâu Cận Thần sẽ thường ở trong trong nguyệt hoa cùng liệt dương luyện kiếm, điều này làm rất nhiều người đều càng thêm gần gũi kiếm thuật, hơn nữa quan sát Lâu Cận Thần luyện kiếm.

Giang Châu giáp biển, trên Đông Hải có không ít hòn đảo, có tu sĩ hải ngoại đến Giang Châu, nghe nói Giang Châu có rất nhiều kiếm khách, liền muốn đến khiêu chiến một phen.

Sau đó lại đánh không lại, liền xám xịt trở về.

Chỉ chớp mắt, lại tám năm trôi qua.

Càn đình thế mà không có ai đến, càng giống như chặt đứt liên hệ.

Lâu Cận Thần cũng không biết trong Càn đình đã xảy ra cái gì.

Toàn bộ 'chính sách thần tự', cũng quả thật đạt tới loại tình huống kia mọi người muốn, nhưng đồng thời giới tu hành biến hóa, cũng khiến Càn đình nắm giữ đối với khắp cả Càn quốc trở nên rất yếu.

Chẳng qua, những năm gần đây, Lâu Cận Thần cũng chậm rãi không ở trong nhật nguyệt luyện kiếm nữa, hắn thường ngồi một mình ở trong nhà sau phủ nha, ngồi một lần là một hai tháng.

Thiên hạ tiến vào trong một sự biến hóa gió nổi mây phun, có người, có việc, cũng có vật, đều đang biến hóa.

Hải ngoại có thuyền đến, chở hơn trăm thiếu niên thiếu nữ từ mười hai tuổi đến mười tám tuổi.

Bọn họ tiến vào Giang Châu, chỉ vì có thể ở nơi này học tập được pháp thuật tốt hơn, đương nhiên lúc bọn họ đến Giang Châu bái sư, đều mang theo lễ bái sư hậu hĩnh.

Bọn họ vậy mà lại rất hiểu biết đối với Giang Châu, trực tiếp tìm tới các động phủ hoặc môn phái sẽ thu đệ tử, hơn nữa danh tiếng rất không tệ bái sư.

Trong đó thậm chí có người tiến vào trong đạo đường các huyện của Giang Châu.

Đương nhiên, sư phụ bọn họ muốn bái nhất, là Giang Châu phủ lệnh Lâu Kiếm Tiên, bây giờ danh tiếng kiếm tiên của Lâu Cận Thần đã càng ngày càng tiếp cận thống nhất, cái tên lộn xộn khác sớm đã không có ai nói nữa.

Nhưng mọi người lại đều biết, điều này hầu như là không có khả năng.

Nhưng trong núi xung quanh Giang Châu phủ thành, trái lại có người thu đệ tử, về phần là xem ở trên những lễ bái sư kia, hay là nguyên nhân gì khác, cũng chỉ có chính hắn biết.

Mà trong toàn bộ thiên địa, lại không biết quật khởi bao nhiêu nhân vật cường đại.

Trong bọn họ có rất nhiều vốn chịu giới hạn bởi thiên địa, đang phí hoài năm tháng, hoặc chỉ có thể tránh ở trong bí cảnh không thể ra, bây giờ thiên địa linh cơ dâng trào, cả đại thế giới đang biến hóa, bọn họ như là cá mắc cạn, đã vào nước sâu, ở trong thời gian ngắn này nhanh chóng trưởng thành.

Rất nhanh liền ở các nơi lập lại uy danh, đè một thế hệ trẻ tuổi vốn mới quật khởi xuống, khai tông lập phái, xưng tông làm tổ.

Trong Quần Ngư sơn, một con nhím lẳng lặng nằm ở trên một tảng đá lớn, trong bầu trời nguyệt hoa như sương rơi.

Đột nhiên, thân thể một con nhím kia bắt đầu vặn vẹo, run lên, không bao lâu, nó như là lột da, lột một tầng da kia trên thân thể xuống, một người tí hon từ trong vỏ chui ra.

Trong bóng tối, một nữ tử đi ra, trong tay cầm một bộ quần áo to bằng bàn tay, như là bọc đứa trẻ sơ sinh bọc người tí hon đó lại.

Rất nhanh, lại có không ít nhím tinh từ trong bóng tối chui ra, nhìn người tí hon trong tay nữ tử kia.

Người tí hon như là quá mệt rồi, ngủ ở trong tay Tiết Bảo Nhi.

Con nhím nhỏ này tự nhiên không phải ai khác, chính là Bạch Tiểu Thứ, tuy nàng hóa hình ra vẫn như cũ là thân nho nhỏ thể, nhưng so sánh với những nhím tinh khác, trên thân của nàng hầu như không có bổn tướng của con nhím.

Những con nhím kia ở dưới 'bí linh' ảnh hưởng, hóa hình mà ra, đều mang theo bổn tướng con nhím, hơn nữa linh trí cũng không thấy cao bao nhiêu.

Tiết Bảo Nhi mang Bạch Tiểu Thứ về, cho nàng ăn linh trấp đã sớm chuẩn bị sẵn, để nàng nằm ở trên cái giường nhỏ chuyên môn chuẩn bị sẵn cho nàng.

Trên thân thể của nàng mơ hồ tản ra bảo quang, bộ dáng như nàng bây giờ, nếu bị một ít quỷ mị thấy, nhất định sẽ đòi chiếm thân thể, cũng có một số tu sĩ sẽ bắt nàng để luyện dược.

- Giải thích, trấp là chất lỏng sền sệt. Hết giải thích.

Bình Luận (0)
Comment