Lão bắt đầu đi chuyển, tuy trong mưa chưa nhìn thấy một ai cả, nhưng lão lại cảm thấy khí lạnh không ngừng tới gần, lão biết, đây là người trong bóng tối cuốn mình vào nơi này muốn tìm mình, đang tới gần mình.
Lão trốn trong chốc lát, lại cảm thấy không an toàn, trong tai nghe tiếng 'leng keng leng keng', khủng bố đang tới gần.
Lão ở trong tối tăm không ngừng di chuyển vị trí, lão càng sợ càng hoảng, càng gấp, lại càng tìm không thấy một nơi an toàn, mà trong tai thì giống như nghe được tiếng bước chân trong mưa đang tới gần.
Lão không ngừng trốn, dựa vào thủ đoạn mộng cảnh của mình, cố gắng dung nhập trong một mảng bóng tối này, cố gắng không đi kinh động khủng bố có thể tồn tại trong một mảng mưa đêm này.
Lão trốn dưới giường, chỉ trong chốc lát lại cảm thấy không an toàn, vì thế lại chui vào trong vại nước, lại trốn vào bếp, nhưng không có một chỗ nào có thể khiến lão cảm giác yên tâm, lão cảm thấy khủng bố đã ở ngay sau người, có một lần, lão đi vòng một con đường, về tới trước vại nước, phát hiện nơi đó để lại một cái dấu chân đáng sợ.
Đó không phải dấu chân người, mà một đôi dấu chân tương tự móng gà lưu lại, nhưng lại to như dấu chân người.
Lão trong cơn hoảng loạn, hướng về trên đường cái ngoài cửa chạy đi.
Trên đường cái cũng chưa đổ mưa, nhưng trên con đường cái tàn phá này tràn đầy ổ gà, khắp nơi đều đọng nước, lão chạy ở trên đường, trốn trong một tòa thành quái dị này.
Lão hầu như quên thân phận của mình, quên mình từ đâu mà đến, muốn đi về nơi đâu, chỉ cảm thấy khủng bố phía sau, muốn chạy, muốn trốn.
Phàm là người trầm luân trong mộng, có rất ít ai có thể đủ biết mình ở trong mộng.
Vốn lão là có thể biết, cho dù tiến vào trong mộng của người khác, lão cũng có thể đủ tỉnh táo biết đây là ở mộng cảnh.
Nhưng bây giờ lão lại càng lúc càng không nhớ được.
Rét lạnh, khủng bố, trống vắng.
Lão chậm rãi cảm giác được thân thể của mình đang cứng ngắc, là lạnh, cũng là mệt, lão bởi vì khủng bố đuổi theo mà luôn tránh né, cũng bởi vì lâu như vậy rồi, tâm khí của lão sắp tan, hầu như không thể hít thở, lão cảm thấy mình không thở nổi.
Lão lại một lần nữa tìm được một cái bếp, liền tránh ở trong rơm củi, lão chậm rãi nhắm mắt lại, không dám nhìn bóng tối.
Lão cảm thấy mình nhìn bóng tối, sẽ gặp khủng bố trong bóng tối đưa tới.
Nhưng nhắm mắt, lại cảm giác tồn tại khủng bố kia đã đi tới trước đống củi, đống củi cũng như đang thấp đi, biến thành bóng tối, ở một khắc này, đống củi biến thành hố phân, mà lão không biết khi nào đã rơi vào trong hố phân.
Bốn phía đều là vách tường cao cao, căn bản là không leo lên được, ngẩng đầu, lão nhìn thấy đứng trên hố phân là một người đội nón nhọn màu đen, cầm trong tay roi chăn dê, mà chân hắn cũng là như móng gà.
Người nọ vẻ mặt lạnh lùng đứng ở bên cạnh hố phân, nhìn chăm chú vào Mạc Đinh trong hố phân.
Động tác của Mạc Đinh bắt đầu cứng ngắc, chậm rãi không nhúc nhích nữa, chỉ có cuối cùng một tia ý thức tồn tại.
Đúng lúc này, lão tựa như nghe được cái gì la lên: "Mạc Đinh, Mạc Đinh, Mạc Đinh..."
Tiếp theo, lão lại nghe được: "Gia gia, phủ quân đang gọi ngài, gia gia, ngài tỉnh đi, gia gia, phủ quân đến rồi..."
"Bính Nhi, phủ quân đại nhân!"
Ký ức của lão như là bị phá ra một khe hở, như là bắt được cọng rơm cứu mạng.
Sâu trong tâm linh vừa xuất hiện một tia kêu gọi mỏng manh này, thế mà khiến trong lòng lão xuất hiện một tia ấm áp.
Theo đó, lão thấy được bầu trời xuất hiện một ánh mặt trời, từ trong tầng mây âm u lộ ra, một ánh mặt trời kia như kiếm, đâm vào trong đêm mưa vô biên này, thế mà trực tiếp rơi ở trên thân Mạc Đinh.
Ngay sau đó, trong ánh mặt trời kia như có một người xuất hiện, cùng lúc đó, một người đội nón nhọn màu đen, mặc áo lông màu đen, tay roi cầm chăn dê kia đã hướng về trong bóng tối rút lui.
Ánh mặt trời đang khuếch tán, bóng người trong ánh mặt trời lại là không dừng một chút nào, lao về phía trong bóng tối, giống như lao vào trong một đầm nước tối đen.
Ánh mặt trời cắt qua bóng tối, người nọ lại như là chìm vào chỗ sâu trong bóng tối, ánh mặt trời đột nhiên nổ tan, thế mà lóng lánh ra một mảng ánh sáng, chiếu một mảng tối tăm kia ra một mảng ánh sáng trắng.
Quái nhân kia trong bóng tối, như là bất ngờ không kịp phòng bị, dính vào ánh nắng, vội vàng bịt mắt, lại giống như không dám lưu lại nữa, nhanh chóng ẩn vào chỗ sâu hơn nữa.
Bóng tối như nước, bao phủ hắn, cũng dập đi ánh nắng dính trên người hắn.
"Mạc Đinh, trở về."
Trong ánh mặt trời truyền ra thanh âm này, khiến Mạc Đinh liền bị hào quang này dẫn dắt, lão cảm thấy, ánh sáng kia tựa như hình thành một cánh cửa ánh sáng, ý thức của lão vừa động, liền đã thoát ly mộng cảnh khủng bố mà dinh dính này.
Ý thức Mạc Đinh trở về, chỉ cảm thấy thân thể của mình rất lạnh, mà đứng bên cạnh là Lâu phủ quân.