Kiếm này chịu hắn tế luyện nhiều năm như vậy, ở dưới ý chí của hắn vặn vẹo, thế mà cực kỳ thuận ý.
Mà lấy chiều cao của hắn lúc này để nhìn căn nhà này, vậy mà lại đặc biệt khí phái, cỏ hoang xung quanh có thể bao phủ, mà ngẩng đầu nhìn, cỏ hoang như rừng, rừng cây thật sự lại ở chỗ cao hơn, toàn bộ thiên địa tựa như phân ra thêm mấy tầng.
"Thì ra, từ góc độ người khác nhìn thế giới, là khác biệt như thế." Trong lòng Lâu Cận Thần nghĩ.
"Mau vào, xã trưởng đại nhân mời ngươi uống rượu." Có tiểu tinh quái gọi Lâu Cận Thần đi vào, Lâu Cận Thần nghe ra, chính là thanh âm chói tai kia.
Lâu Cận Thần cũng không khách khí nữa, trực tiếp một bước đã đi tới trước cửa, phương pháp đi nhanh như vậy của hắn, khiến các tiểu tinh quái bị dọa giật mình.
"Tránh ra tránh ra, để người ta tiến vào uống rượu."
Lâu Cận Thần nhìn thấy là một con chim họa mi đang nói chuyện, Lâu Cận Thần hướng về mọi người ôm quyền, sau đó mọi người liền đều học theo hướng hắn hoàn lễ, chỉ là mỗi người tư thế đều sai, có thể thấy bọn họ bình thường cũng không biết lễ này, nhưng lại không ai hỏi.
Chỉ là lại có tiểu tinh quái vụng trộm hỏi người khác: "Hắn làm như vậy là có ý tứ gì thế?"
Tuy là nhỏ giọng hỏi, tiểu tinh khác đều nghe được, vì thế lập tức dẫn lên thảo luận kịch liệt.
Lâu Cận Thần cũng không để ý tới, hắn không phải là người chưa từng gặp tiểu tinh quái, biết những tiểu tinh quái này chính là thích tranh luận ở trên một ít việc vụn vặt.
Hắn lúc này vẫn đang thưởng thức phép lớn nhỏ như ý này của mình.
Ở trong ồn ào, tiệc tiếp tục bắt đầu, Lâu Cận Thần được dẫn vào một cái bàn ngồi xuống.
Trong đó một lão nhân râu bạc chính là chủ nhân căn nhà này, Lâu Cận Thần tiến vào, lão cũng không cố ý chiêu đãi hắn, chỉ rót chén rượu cho hắn, nói: "Khách nhân là nhân loại đầu tiên ở nhà ta làm khách, rượu này là lão hủ lấy trăm loại linh quả trong núi, ủ ba năm, mới ủ ra, tên là 'Toan Điềm Thang' tức là canh chua ngọt, khách nhân nếm thử."
Lâu Cận Thần vốn cho rằng sẽ là một cái tên đẹp cỡ nào, cuối cùng thế mà gọi là Toan Điềm Thang, thật sự khiến hắn bất ngờ.
Tên tuy không hay, nhưng lúc uống vào miệng, lại là thật sự dễ uống, không phải vị rượu tương đối nhạt, trái lại như là đồ giải khát."
"Ngon." Lâu Cận Thần vừa dứt lời, tất cả thế mà đều vỗ tay, sau khi vỗ tay xong, liền lại một đám châu đầu ghé tai nhau, nói các loại chuyện riêng tư.
Cái tính tình này!
Lâu Cận Thần ngồi ở giữa tiểu tinh quái ầm ầm uống rượu trái cây 'Toan Điềm Thang', đồ ăn đương nhiên không có đồ ăn, chỉ có đủ loại lá cây hoa quả, hoặc là một ít sâu bọ sống.
Đám tinh quái này tùy tay bốc lên ăn, tựa như cực kỳ ngon, Lâu Cận Thần ăn một quả nhỏ, chát tới mức đầu lưỡi hắn cũng hận không thể phun ra, lập tức đưa tới một tràng cười vang.
Mọi người như là căn bản không quan tâm hắn, nhưng, chỉ cần hắn vừa làm việc nào đó, lập tức sẽ đưa tới phản ứng kịch liệt.
Ngay trong loại ầm ầm này, Lâu Cận Thần thế mà đạt được một loại cảm giác thoải mái cùng an bình khó được.
Đương nhiên, hắn cũng biết, vì sao mọi người hôm nay ở nơi này uống rượu, bởi vì xã trưởng này hôm nay gả con gái, cho nên mọi người đều ở nơi này chúc mừng hắn.
Người đón tân nương đã đón con gái của hắn đi rồi, bây giờ hắn ở nơi này chiêu đãi các bằng hữu.
Trong bất tri bất giác, ánh trăng sắp tàn, đã tới bình minh, sắc trời ngược lại một mảng tối đen.
Các tiểu tinh quái kia tựa như cũng có chút mệt mỏi, mọi người đang lúc muốn cáo biệt.
Đột nhiên, bên ngoài bừng sáng, Lâu Cận Thần cũng không khỏi nhìn qua.
Chỉ thấy được một ngôi sao băng rơi xuống.
Đó không phải sao băng thật sự, mà là một ánh lửa.
Ánh lửa rơi xuống đất, tản ra xung quanh, hóa thành một mảng dòng lửa, như rắn lửa tán loạn ở trên mặt đất.
Các tiểu tinh quái kia cũng đều rất cảnh tỉnh, sau đó một đám lao ra khỏi căn nhà nhỏ này, nhanh chóng bỏ chạy, Lâu Cận Thần cũng chui ra, người, vẫn duy trì bộ dáng nho nhỏ, trên mặt đất phía trước dâng lên rắn lửa, cắn nuốt núi rừng.
Nơi đó có người đang đại chiến.
Kiếm quang, ngự hỏa thuật, cùng với các loại pháp thuật hào quang.
Hẳn là có một đám người đang vây công một đám người khác, chỉ là người bị vây công rõ ràng ít, cho nên vừa đánh vừa lui.
Trong đó có một nữ tử, dẫn theo một tiểu cô nương ở trong bảo hộ, một đường bỏ chạy.
Đèn đuốc trong căn nhà nhỏ phía sau Lâu Cận Thần sớm đã tắt, các tiểu tinh quái đều đã chạy.
Lâu Cận Thần cũng không có ý tứ nhúng tay, nhìn bọn họ vừa đánh vừa đi.
Phát hiện những người này năng lực đấu pháp rất mạnh, pháp thuật mau lẹ mãnh liệt, lên xuống tung hoành, thế mà đều ở cách ngoài ngàn mét.
Người vây công giống như bầy sói, có tiết tấu hành pháp, không phải rống lên xông pha, mà người phòng thủ, cũng như bài binh bố trận.