Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 660 - Chương 660: Ốm Yếu Trước Cửa Quỷ Bồi Hồi (2)

Chương 660: Ốm yếu trước cửa quỷ bồi hồi (2) Chương 660: Ốm yếu trước cửa quỷ bồi hồi (2)

Cũng may ba người đều là người tu hành, chỉ cần ghép bàn ghế lại, liền có thể làm giường.

"Sư phụ, người trong thôn này đi đâu rồi?" Nhị đệ tử Chu Khinh Vân hỏi.

"Không biết!" Tiết Bảo Nhi nói.

Tiết Bảo Nhi tới bên cạnh giếng, lấy gương trong tay soi về phía trong giếng, nước giếng một mảng tối đen, lộ ra một luồng khí tức sâu thẳm thần bí.

Các nàng cũng chưa lấy nước, mà là về tới trong phòng, đóng cửa lại, sau đó ngồi xuống tu hành, hai đệ tử thì nằm ở trên bàn cùng ghế nghỉ ngơi.

Lúc nửa đêm, Tiết Bảo Nhi đột nhiên mở mắt, bởi vì nàng cảm giác được không thích hợp, có một luồng khí âm trầm lạnh lẽo ập tới.

Cùng lúc, trong tai tựa như nghe thấy một mảng âm thanh ầm ĩ.

Nàng không khỏi đứng dậy, tới cạnh cửa, mở một cái khe cửa, nhìn ra phía ngoài, bởi vì một căn nhà này chính là ở ven đường, có thể nhìn thấy đầu đường.

Sau đó nàng liền nhìn thấy đầu đường một mảng âm khí hội tụ, lại có hoa quang xuất hiện, như là đầu đường kia nối với một thế giới thần bí.

Mà thanh âm ồn ào kia, đến từ đầu đường đó.

Nàng nhìn thấy có người như là họp chợ từ đầu đường kia đi tới, nàng cẩn thận nhìn, phát hiện những người đó tựa như đều là thôn dân trong thôn này, bọn họ như là họp chợ từ bên ngoài trở lại.

Ai nhìn qua cũng rất vui vẻ.

Hai đệ tử của Tiết Bảo Nhi cũng đều dậy, ngồi xổm bên cạnh khe cửa nhìn.

"Sư phụ, bọn họ trở lại rồi."

Tiết Bảo Nhi nhẹ nhàng đóng cửa lại, nói: "Thu liễm ý niệm và khí tức của mình."

Lúc này, trước căn nhà nàng ở, có một đại nương, gánh một gánh đồ trở lại.

"Bọn nhỏ, về nhà!"

Đại nương kia mở ra cái sọt mình gánh, bên trong thế mà có một đứa bé, Tiết Bảo Nhi nhịn không được từ trong khe cửa nhìn ra, nàng phát hiện đứa trẻ trong cái sọt kia, mỗi một đứa đều âm khí âm trầm, không giống trẻ con nhân loại.

Bản thân bọn nó từ trong sọt bò ra, trên người đều còn có cuống rốn kéo ở trên mặt đất, trên thân cũng không mặc quần áo, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác vô cùng khủng bố.

Bọn nó là quỷ, không phải người.

Tiết Bảo Nhi cho dù tu hành nhiều năm như vậy, cũng chưa từng trải qua trường hợp khủng bố như vậy, nàng từng thấy không ít tinh quái, lại cũng chưa từng thấy cảnh tượng như thế.

Người một thôn, từ âm thế trở về, thế mà mang về nhiều quỷ anh như vậy.

Đúng lúc này, đại nương kia ngửi mùi, nói: "Có khách nhân đến nhà chúng ta, là ai thế?"

Tiết Bảo Nhi biết không trốn được, liền mở cửa, nói: "Đại nương, là ta."

"Ồ, đại cô nương xinh đẹp như vậy, ngươi sao lại ở trong nhà của ta thế!" Đại nương kia nhiệt tình hỏi, như nàng năm đó, thanh âm vẫn rất sang sảng.

"Đại nương, ta đi ngang qua nơi này, thấy trong nhà không có người, lại sắc trời đã tối, liền tự tiện đi vào nghỉ ngơi một phen." Tiết Bảo Nhi nói.

"Không sao, không sao, cô nương, ngươi là trước kia từng tới nơi này xin nước uống nhỉ." Đại nương cười hỏi.

"Đúng vậy, đại nương, ngươi trí nhớ thật tốt." Tiết Bảo Nhi nói.

"Trong phòng còn có ai thế?" Đại nương hỏi.

"Còn có hai đồ đệ của ta, bọn họ có chút sợ hãi, không dám ra đây." Lúc này Tiết Bảo Nhi đưa tay gọi các nàng đi ra.

Ngôn Tê Hà và Chu Khinh Vân hai nữ đệ tử cũng đều đi ra, chỉ là các nàng nhìn quỷ anh bò trên mặt đất, tim gan đều giống như đang run rẩy.

Lúc này, các thôn dân kia từ ngoài thôn vẫn đang đi vào trong thôn, có chút dừng lại, hướng về Tiết Bảo Nhi chỉ trỏ, Tiết Bảo Nhi nghe được có 'thôn dân' nói: "Vệ đại nương thật sự là vận khí tốt."

Đại nương kia sắc mặt tái nhợt, như là thiếu màu máu.

"Thật tốt, ngươi còn dẫn theo hai tiểu cô nương đi cùng, thật sự là người tốt có báo đáp tốt, năm đó cho ngươi một bát nước, ngươi hôm nay liền mang hai tiểu cô nương mềm mại như vậy cho ta."

"Đại nương, ngươi lời này có ý tứ gì, ngươi đã trở lại, vậy thầy trò chúng ta liền phải đi rồi." Tiết Bảo Nhi nói.

"Đi đâu vậy, ngươi còn chưa báo đáp ta đâu." Đại nương nhanh chóng nói, hơn nữa đưa tay bắt được ống tay áo Tiết Bảo Nhi.

Tiết Bảo Nhi chưa tránh đi, nhìn thấy tay đối phương chộp vào trên ống tay áo của mình thế mà có khí đen toát ra.

Mà lúc này, trong đôi mắt của đại nương cũng toát ra khí đen.

Tiết Bảo Nhi hít sâu một hơi, nói: "Đại nương, ngươi là có lời gì muốn nói với ta hay không, ân bát nước của ngươi năm đó, ta đến nay còn nhớ rõ, mà mấy năm nay, ta cũng học chút bản lãnh, nếu là ngươi có tâm nguyện gì, không ngại nói với ta, có lẽ ta có thể giúp ngươi."

Trên mặt đại nương xuất hiện né giãy giụa, miệng của nàng lại đang cười, cười quỷ dị, như là có hai ý thức, ở bên trong thân thể của nàng đánh nhau.

"Đại nương, ta có thể giúp ngươi." Tiết Bảo Nhi nói.

"Cứu, cứu mọi người..." Đại nương nói xong một câu này, cả người đột nhiên nứt ra.

Miệng của nàng phun ra một cái lưỡi thật lớn, như là rắn cuốn về phía Tiết Bảo Nhi.

Bình Luận (0)
Comment