Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 664 - Chương 664: Hóa Thần (3)

Chương 664: Hóa thần (3) Chương 664: Hóa thần (3)

Hai tỷ muội phất tay, vô số cánh hoa bay múa, mỗi một mảng hoa đều dính lửa, liền mang chỗ lửa đó hoặc dẫn đi, hoặc là ép xuống, như là khiến lửa đó tìm được mục tiêu, do đó lại mất đi mục tiêu thật sự của nó.

Nhưng hư không lại vang lên tiếng kiếm ngân khe khẽ, một mảng kiếm quang tản ra ở trong hư không trước mặt các nàng, như là một mảng ánh nắng thưa thớt, lại như là ngọn lửa vừa rồi chưa bị hoàn toàn dẫn đi.

Hai nàng tử khi nghe được tiếng kiếm ngân, liền đã cảm giác được kiếm rơi ở trên thân, trong lòng hiện lên một tia kinh sợ.

Từng có người nói cho các nàng, kiếm thuật Lâu Cận Thần tuyệt diệu tinh tuyệt, các nàng tuy nghe, lại luôn có một loại cách nghĩ không thể nào tin được, dù sao người khác miêu tả quá mức thần kỳ.

Nhưng lúc này các nàng tự mình thể hội, mới chính thức cảm nhận được huyền diệu trong đó.

Các nàng thậm chí không biết, đây rốt cuộc là kiếm thuật hay pháp thuật.

Các nàng cũng không rõ, kiếm thuật của đối phương là mới lên, hay là những ngọn lửa vừa rồi thật ra cũng là một bộ phận của kiếm thuật?

Nháy mắt ánh mặt trời rơi ở trên thân, các nàng liền đã thủng trăm ngàn lỗ, hơn nữa bắt đầu thiêu đốt.

Chỉ là thân thể các nàng ở lúc thiêu đốt, cũng không giống nhục thân, mà là giống loại người giấy kia, thân thể theo đốt cháy, lại không có chút biểu cảm nào.

Ở trong một ngôi miếu tên là Chỉ Hoa miếu, có một đám người bộ dáng giống nhau ở nơi đó niệm tụng kinh văn, ở trước mặt các nàng là một pho tượng thần, tượng thần cũng là bộ dáng các nàng.

Đột nhiên, người trong miếu này cũng đã cháy.

Trên tượng thần dâng lên một mảng thần quang ép xuống, dập tắt hết chỗ lửa kia.

Có một thanh âm nói: "Kiếm thuật thật bá đạo, thế mà muốn đi tìm nguồn gốc đến nơi đây."

Lâu Cận Thần quả thật đã biến mất.

Hắn đã đi nơi nào, trong thời gian ngắn không có ai tìm được, đối với Lâu Cận Thần mà nói, hắn muốn đi, trên đời này ít ai có thể lưu lại hắn.

Hắn đến Thu Thiền học cung, gặp được Trần Cẩn.

Trần Cẩn vẫn như cũ là bộ dáng quân tử khiêm tốn, hắn lúc này đang ở trong học đường giảng bài, đột nhiên dừng lại, nhìn về bên ngoài, chỉ thấy ngoài cửa sổ không biết khi nào đã có một người đứng.

Người này nhìn qua tóc có chút tán loạn, cả người đều tản ra một luồng khí tức đặc biệt.

Các học sinh trong học đường ở một tích tắc nhìn thấy Lâu Cận Thần, đều kinh hãi, ở trong mắt bọn họ, Lâu Cận Thần như yêu như ma.

Tuy hắn nhìn qua không có một chỗ nào không phải người, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác yêu dị.

Trần Cẩn bước nhanh đi ra, nói: "Tam đệ, ngươi đây là làm sao rồi?"

Lâu Cận Thần cười nói: "Chỉ là tu hành xảy ra chút vấn đề, Thu Thiền học cung rất nhiều điển tịch, liền muốn tới nơi này tìm một chút, xem xem có phương pháp giải quyết hay không."

"Được!" Trần Cẩn nói: "Tam đệ đợi chút, ta đi dặn dò một tiếng."

Lâu Cận Thần gật gật đầu, ở sau khi Trần Cẩn đi vào, lại nghiêng đầu nhìn về một phương hướng khác, nơi đó có một cánh cửa sổ, sau cửa sổ có bức rèm đang lay động, như có người đứng ở nơi đó.

Lấy nhãn lực của Lâu Cận Thần thế mà không nhìn rõ, khi hắn muốn nhìn kỹ, nơi đó giống như xuất hiện vô số ve kêu, rõ ràng là thanh âm, lại nhiễu loạn ánh mắt của hắn.

Hắn giống như thấy được bức rèm kia treo ở nơi đó, vô số ve bám vào trên đó, bởi ánh mắt hắn mà kinh động bay múa.

Trong Thu Thiền học cung, lúc này một mảng náo nhiệt, chính là lúc mọi người đã lên lớp xong.

Từng đám học tử từ lớp học rời khỏi.

Trần Cẩn dẫn theo Lâu Cận Thần tới chỗ ở của hắn, hôm nay địa vị Trần Cẩn ở trong Thu Thiền học cung tuyệt đối không thấp, đã là một vị đại giáo dụ, thuộc loại người trong vòng quyết sách của học cung, có rất nhiều quyền lực.

Nơi hắn ở là một căn nhà có sân vườn rất lớn, sau khi tiến vào, chia ra chủ khách ngồi xuống.

Phòng không lớn, hai người ngồi gần, lại tỏ ra thân cận.

"Nhiều năm như vậy không gặp, xem ra ngươi cũng đã thay đổi không ít?"

Lâu Cận Thần nói.

"Con người sao có thể không thay đổi, thời sự đang thay đổi, chúng ta bị vây trong đó, cho dù là bản thân chúng ta muốn không thay đổi cũng không được." Trần Cẩn nói: "Ngươi nói ta thay đổi, ta trái lại nói ngươi mới là thật sự thay đổi."

"Ta biến thành bộ dạng gì rồi?"

Lâu Cận Thần hỏi.

"Như yêu như ma."

Trần Cẩn nói.

"Thật như thế?" Bản thân Lâu Cận Thần không có cảm giác gì, cho dù có một chút cảm giác, hắn cũng cảm thấy đều ở trong sự khống chế của mình, nhưng mình ở trong mắt người khác là thế nào, lại là đến từ cảm quan của người khác.

Một nữ nho tử tiến vào rót trà cho bọn họ, cũng đốt hương, lại dâng lên một ít hoa quả.

"Cũng rất lâu rồi chưa ăn hoa quả, cũng chưa từng uống trà."

Lâu Cận Thần nói.

"Trà này tên là Vũ Tiền Thanh Minh, có tác dụng thanh tâm, toàn bộ Thu Thiền học cung cũng chỉ có ba cây trà như vậy, lá trà trên đó cũng chỉ có lô lá non đầu tiên trước sau thanh minh, mới có hiệu quả như thế." Trần Cẩn nói.

Bình Luận (0)
Comment