Nói thật, hắn lúc này vẫn còn sợ hãi.
Không khỏi nói: "Nếu ta dự liệu không lầm, Cao Tuyền Tông hẳn là cũng đã đạt tới đệ lục cảnh, hắn sau khi đến đệ lục cảnh, có thể giống ngươi trước đó, tu hành xảy ra vấn đề, không thể không ở nơi này giam cầm lánh đời."
"Có lẽ hắn tự mình phong ấn, có lẽ, hắn bây giờ đã thành đại ma, chúng ta thật sự muốn vào sao?" Trần Cẩn lúc này cũng có một chút ý lùi bước.
Lâu Cận Thần trầm ngâm.
"Hơn nữa, vấn đề trên tu hành của ngươi bây giờ tựa như đã giải quyết, cho dù là chưa hoàn toàn giải quyết, ta nghĩ, ngươi cũng bắt giữ được phương pháp giải quyết, chúng ta có lẽ không cần đi mạo hiểm như vậy nữa."
"Cao Tuyền Tông, để sách lại Thu Thiền học cung, có lẽ, chính là vì để cho người ta tìm được hắn, sau đó, phóng thích hắn." Trần Cẩn nói.
"Đã như vậy, thì bỏ đi."
Lâu Cận Thần nói.
Hắn cũng có một loại cảm giác, cảm thấy như là đứng ở gần hầm băng, một mảng rét lạnh trước mặt cứ như hỏa thiêu.
Vì thế, Trần Cẩn tiến lên, lau đi cái cửa kia, sau đó nhìn quan tài đá trong họa bích một lần thật sâu, sau đó hai người ra khỏi hang núi.
Ngay sau khi bọn họ rời khỏi hang núi, quan tài bên trong họa bích kia đột nhiên cử động, như là có người từ bên trong đẩy nắp quan tài, nắp quan tài rời về phía sau.
Trong hang núi yên tĩnh, vang lên tiếng ma sát của nắp quan tài đá lui về phía sau.
"Răng rắc, răng rắc..."
Một cái tay từ trong đó thò ra.
Cái tay đó đen sì, là tay thi thể không biết đã chết bao nhiêu năm, lại ẩm ướt.
Cái tay đó chậm rãi đẩy ra nắp quan tài, sau đó từ bên trong bò ra.
Khi hắn từ trong quan tài thò đầu ra, có thể nhìn thấy hắn có một đôi mắt đỏ rực, một mái tóc như rơm rạ.
Đôi mắt hắn nhìn bên ngoài họa bích.
Vương Kiều Nghĩa một đường thấp thỏm đi ra ngoài núi.
Lúc trước là bị đuổi giết vào núi, về sau đuổi theo Lâu Cận Thần cùng Trần Cẩn, bây giờ hắn xem như ở sâu trong Táng Linh sơn này, một đường đi ra ngoài, đi mà trong lòng run sợ.
Sự âm u lạnh lẽo trong Táng Linh sơn này, so với nơi khác càng sâu hơn, so với nơi khác cũng càng thêm u ám hơn.
Hắn đi ở trong núi này, có một loại cảm giác rét lạnh.
Đột nhiên, trong bóng tối có một mảng bóng ma bổ nhào tới trên người hắn, hắn trở tay không kịp, bị bổ nhào trúng.
Hắn chỉ cảm thấy, một cơn âm u lạnh lẽo xâm nhập trên người mình, đang muốn giãy giụa, trong tai nghe được tiếng chuông, sau đó ý thức chấn động, theo đó âm u lạnh lẽo kia xâm nhập, hắn như rơi vào trong hầm băng.
Một người cầm phướn từ trong bóng tối đi ra, người này đội nón, quanh thân anh quỷ vây quanh.
Ở trong tiếng chuông của hắn, 'Vương Kiều Nghĩa' xoay người đi về phía cái hang hắn vừa rời khỏi.
Chỉ thấy thân thể hắn phiêu phiêu đãng đãng, ở giữa núi đá tung bay, đi xiêu xiêu vẹo vẹo, ngẫu nhiên còn dùng tay làm chân bò.
Rốt cuộc, hắn lại một lần nữa về tới cái hang này, hắn chưa nhìn thấy hai người Lâu Cận Thần cùng Trần Cẩn, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, sau đó tiến vào trong hang, vì thế hắn thấy được quan tài trong họa bích thế mà đã mở.
Có một người như xác ướt, đứng ở trước họa bích, nhìn ra phía ngoài, khi 'Vương Kiều Nghĩa' nhìn thấy đôi mắt đỏ rực đó của đối phương, đột nhiên cả người đều không thể nhúc nhích, sau đó âm thần chi thân của hắn giống như hòa tan.
Từ trong âm thần của 'Vương Kiều Nghĩa' chui ra một anh quỷ hướng về bên ngoài hang núi chạy đi, rất nhanh về tới bên cạnh Chiêu Hồn Ma Quân kia bên ngoài hang.
Chiêu Hồn Ma Quân xoay người rời đi, hắn không có bất cứ sự trì hoãn nào.
Chỉ là một con anh quỷ trở về kia lại bắt đầu hòa tan, hơn nữa như là có thể lây bệnh, anh quỷ khác cùng nhau bắt đầu hòa tan, như tro bay, ở trong gió âm bay đi.
Chiêu Hồn Ma Quân chấn động.
Khi hắn thông qua anh quỷ trước đó xâm nhập âm thần chi thân của 'Vương Kiều Nghĩa', thấy được người trong họa bích, đã kinh hãi.
Lúc này, hắn lắc Đãng Hồn Linh trong tay, sau đó toàn bộ anh quỷ tản ra bỏ chạy, mà chính hắn một mình một phương hướng.
Chỉ là, hắn còn chưa chạy ra bao xa, liền đã cảm giác được thân thể không thoải mái.
Sau đó hắn cảm thấy mình không thể hít thở.
Hắn không phải âm thần vào âm thế, mà là nhục thân vào âm thế, bởi vì tu hành công pháp đặc biệt, nhục thân của hắn sớm đã thích ứng âm khí của âm thế này.
Ngay sau đó, hắn phát hiện máu thịt của mình tựa như đang bị cướp đoạt, đang bay đi, hắn gắt gao kiềm chế pháp niệm, nghĩ cách cứu chính mình, lại phát hiện bất lực.
Tiếp theo trong ý thức của hắn, tựa như có cái gì sinh trưởng ra.
Một trận gió âm thổi tới, Chiêu Hồn Phiên cùng Đãng Hồn Linh của Chiêu Hồn Ma Quân rơi xuống đất.
Từ trong thân thể của Chiêu Hồn Ma Quân, bay ra một con quạ đen, con quạ đen đó tà ý vô cùng, đôi mắt đỏ rực.
Một đường bay đến bên trong cái hang kia.