Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 714 - Chương 714: Mê Tư (2)

Chương 714: Mê tư (2) Chương 714: Mê tư (2)

Nếu so sánh thế giới thành một ao nước, như vậy bây giờ chính là có một ao nước mở ra lỗ thủng, đang có nước không ngừng chảy về phía trong một ao nước khác.

Chẳng qua, Lâu Cận Thần không có chứng cứ chứng minh, nơi đó có một thế giới, đang hướng về thế giới này mình chỗ trút xuống linh cơ.

Thiên tượng đó nhìn như ở đỉnh núi, thực ra xa cuối chân trời, thậm chí có thể căn bản không cách nào chạm đến, không phải hắn bây giờ có khả năng chạm vào.

Hắn không khỏi lại nghĩ tới, lúc trước từ trong âm thế đi ra, quay đầu nhìn thấy trong ảnh ngược bầu trời, một người nghi ngờ là Cao Tuyền Tông đứng ở trên đỉnh núi kia nhìn chăm chú vào mình.

Lúc ấy thiên tượng đó cũng như ảo ảnh, nhưng Lâu Cận Thần lại cảm thấy đó là chân thật.

Chỉ là hắn không biết, Cao Tuyền Tông kia ra hay chưa.

Lòng có suy nghĩ, đưa tay ở trên không nhanh chóng phác họa ra một cái cửa, hư không trong cửa trong tích tắc trở nên hư ảo, như có vòng xoáy, Lâu Cận Thần đi một bước vào trong đó, hư không nuốt chửng hắn.

Mà ở trong mật thất Trần Cẩn tu hành, lại có một bóng người từ trong cái cửa đó đi ra.

Người đi ra búi tóc, một thanh kiếm như cây trâm cắm ở giữa mái tóc đen.

Hắn vốn có chút lo lắng Trần Cẩn, bởi vì Trần Cẩn lúc ấy trạng thái âm thần đã không tốt lắm, khi đó hắn hỏi Trần Cẩn cần lưu lại hộ pháp cho gã hay không, gã nói không cần.

Lúc này Lâu Cận Thần đứng ở chỗ này, cảm giác trong mật thất này, có một luồng khí tức như hạo nhiên thuần dương, hắn biết Trần Cẩn hẳn là không có việc gì, chỉ là người không ở, chẳng qua, hắn rất nhanh đã phát hiện, trên bàn của đối phương có một phong thư.

Trên phong thư viết:

"Nhị ca đích thân mở!"

Vừa thấy cái xưng hô này, Lâu Cận Thần liền không khỏi mở ra, rút ra giấy viết thư, bên trên viết:

"Nhị ca mạnh khỏe, đệ Bạch Dã Kiếm kính bái!"

"Năm đó từ biệt, đã ruộng bể nương dâu, trời đất biến dời, không biết nhị ca tu hành còn thuận lợi hay không? Đệ sư môn gặp đại nạn, ta tạm thời an toàn tính mạng ở trong sơn dã, được người ta cứu, gặp một nữ tử lương thiện, cùng nàng kết hôn sinh con đẻ cái, vốn muốn cất kiếm giấu pháp, không muốn đi tranh việc tu hành nữa, nhưng trước đó vài ngày, sư môn trưởng bối tìm đến, muốn báo thù, sư ân khó trái, đệ ít ngày nữa sẽ rời đi, tính mạng bản thân không tiếc gì cả, duy nhất vướng bận đó là thê tử. Thư này không biết nhị ca có thể thu được hay không, nếu có thể thu được, chỉ cầu nhị ca có thể tới Trung Châu, ở phủ thành Khánh Nguyên phủ, số mười bảy đường Dương Mai Lũng, đón vợ con ta tới nơi an toàn an trí."

Lâu Cận Thần nhíu mày, hắn mặc dù có suy đoán, nhưng cũng không ngờ lại là Bạch Dã Kiếm gửi thư tới.

Hắn nghĩ tới mình trước đó từng đi Trung Châu một lần, vốn nghe được tin tức Kiếm Linh sơn gặp chuyện, cũng đi tìm Bạch Dã Kiếm, nhưng chưa tìm được, cuối cùng liền trở lại.

Vì thế hắn ra khỏi cửa.

Thu Thiền học cung vẫn yên tĩnh như cũ, nhưng vào lúc này trong cảm giác của Lâu Cận Thần, loại yên tĩnh này, lại là có tiếng ve kêu từ trong hư không hư vô tung bay xua tan hết những tạp âm kia.

Tạp âm, không chỉ có thanh âm trên ý nghĩa bình thường, còn có rất nhiều tiếng lòng, tiếng lòng người ta chưa chắc có thể bị con người nghe được, thậm chí là chính hắn cũng không nghe được, nhưng tai không nghe được, cũng không đại biểu ý thức của hắn không nghe được.

Tiếng lòng chính là ý thức của mình đang xao động, có đôi khi, chính mình cũng không biết.

Cho nên tiếng ve này, chính là có thể tiêu trừ tạp niệm trong lòng.

Lâu Cận Thần đi ở trong học cung, tự có một loại cảm giác yên tĩnh.

Hắn khoanh tay mà đi, tay ở trong tay áo, có gió thổi đến, ống tay áo bay bay.

Phía trước có một cái hồ nhỏ gấp khúc, nước trong hồ trong trẻo yên lặng, soi bóng núi.

Hắn đứng ở bên hồ kia, nhìn ảnh ngược trong nước hồ, trong lòng yên tĩnh.

Ở phía sau hắn cách không xa, dưới tàng cây một cây liễu, không biết từ khi nào xuất hiện một người. Người kia từ trong gió nhẹ đi ra, mang theo một làn sương khói, sương khói này ở lúc y chân y hạ xuống đất, liền lại bị tan đi trong gió.

Y chậm rãi đi đến bên cạnh Lâu Cận Thần, cùng nhau nhìn hồ nước.

Thẳng đến thật lâu sau, Lâu Cận Thần đột nhiên mở miệng nói: "Nước hồ của Thu Thiền học cung cũng sạch như thế, gió thổi không sinh gợn sóng, quả nhiên là hiếm thấy."

"Không sinh gợn sóng, đó là tâm linh an bình."

Người nọ nói.

Lâu Cận Thần cười cười, cũng không tranh cãi điều này với y, nói:

"Không biết các hạ xưng hô như thế nào?"

Đối phương nói:

"Xem ra Hoài Du là thật sự chưa từng nói người và việc trong Thu Thiền học cung với ngươi."

Lâu Cận Thần biết Hoài Du là tên chữ của Trần Cẩn, tương tự với một ít người thích đặt đạo hiệu.

"Cũng không phải, hắn từng nói với ta một ít, nhưng không liên quan tới các hạ." Lâu Cận Thần nói.

Bình Luận (0)
Comment