"Vậy không biết, Giả phủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tiết Bảo Nhi hỏi.
Ánh mắt người thuyết thư lóe lên, hắn nói: "Năm đó Giả gia có một vị nữ lang vào trong hoàng cung làm phi tử, hơn nữa may mắn sinh được một vị long tử."
Nghe đến đó, Tiết Bảo Nhi đã nghe hiểu, khó trách đối phương nói là liệt hỏa phanh du.
Đã sinh ra long tử, nhiều năm qua như vậy, ít nhất hơn hai mươi tuổi, đã có cơ hội vấn đỉnh vương vị.
"Vương không thượng triều đã hơn hai mươi năm, từ trước tới nay đều chỉ truyền ý chỉ, từ sau khi con của Hiền Đức phi trưởng thành, liền bắt đầu được cho phép tham dự triều chính."
"Hơn nữa, nghe nói Khánh vương tử thiên tư cực tốt, ngắn ngủn hơn hai mươi năm đã vào đệ tứ cảnh, có thể xứng với một tiếng thiên kiêu." Người thuyết thư nói.
"Thiên kiêu sao?" Tiết Bảo Nhi nghe được hai chữ thiên kiêu này liền nghĩ tới Lâu Cận Thần, nàng cảm thấy vô luận là thiên kiêu nào, ở lúc đối mặt Lâu Cận Thần đều sẽ ảm đạm.
Chẳng qua, ngắn ngủn hai mươi năm, đã tu tới đệ tứ cảnh, quả thật có thể coi là thiên kiêu.
Chính nàng thật ra cũng là tốn nhiều thời gian như vậy, mới tu tới đệ tứ cảnh.
"Tiên cô là một mình trở về?" Người thuyết thư cẩn thận hỏi.
"Ta chỉ là nhớ người thân khó nhịn nổi, về thăm chút mà thôi." Tiết Bảo Nhi nói.
"Nếu tiên cô chỉ là thăm một chút thì thôi, tốt nhất đừng tham gia trong những phân tranh đó, nếu là nhất định phải tham gia, trừ phi Lâu kiếm tiên đến, bằng không, vô ích với thời cuộc." Người thuyết thư nói.
"Ồ, vị tiên sinh này sao lại nói vậy?" Tiết Bảo Nhi nói.
"Xin lỗi, vừa mới chỉ là tại hạ nói linh tinh mà thôi, nếu có chỗ nào bẩn tai tiên cô, còn xin thứ lỗi, tại hạ cáo từ."
Người thuyết thư vừa nói, vừa lui về phía sau, rời khỏi.
Tiết Bảo Nhi chung quy đã về tới trong Càn kinh.
Càn kinh nhìn qua càng thêm phồn hoa, có lẽ là vì dân cư nhiều hơn một chút.
Toàn bộ Đông Châu dân cư kịch liệt giảm bớt, nhưng một ít thành trì lớn dân cư lại tăng thêm, bởi vì người của những thành trì nhỏ kia, hoặc là người trong hương trấn, đều dời đến phụ cận thành lớn rồi.
Cho dù là Tam Giang Khẩu nơi đó dân cư cũng tăng lên rất nhiều, nhìn qua rất phồn hoa, mà từ Tam Giang Khẩu đến Càn kinh một đoạn đường này, Tiết Bảo Nhi lúc rời khỏi bến đò, cùng hai đồ đệ, đi ở trên sông kết băng, nàng không khỏi nhớ tới tâm tình mình năm đó đi ở trên sông băng này.
Mình lúc đó, ông chết đi, không có nơi nương tựa, được Thần Bộ gia Thi Vô Tà chỉ điểm, tìm Lâu Cận Thần hộ tống.
Lúc đó nàng một lòng chỉ muốn có thể bình an tới Giả gia, nhưng lúc đó, rất nhiều chuyện bình thường rất giản dị, đều giống như trở nên gian nan.
Cho nên, khi nàng được Lâu Cận Thần hộ tống, một phần cảm tạ kia trong lòng tới bây giờ cũng chưa từng phai nhạt đi.
Rất nhiều người khi được người khác giúp, mang ơn, nhưng ở sau khi mình vượt qua khó khăn, lại sẽ chậm rãi quên chuyện mình lúc ấy được giúp, cho dù không quên cũng sẽ phai nhạt đi.
Tiết Bảo Nhi từng được giúp, cho dù là lúc này, cũng là ký ức hãy còn mới mẻ, nàng nhớ rõ mỗi một phút mỗi một giây mình lúc ấy bất lực.
Hai đệ tử của nàng Ngôn Tê Hà cùng Chu Khinh Vân, hai đệ tử đều là người phía nam, đây là lần đầu tiên đến phương Bắc, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tuyết lớn như vậy, chưa từng thấy băng dày như vậy.
Tiết Bảo Nhi dẫn theo hai đệ tử đi tới Giả phủ, mục đích nàng tới nơi này, chẳng qua là vì trong lòng có vướng bận.
Nơi này là chỗ người thân duy nhất của nàng.
Nàng họ Tiết, theo lý mà nói nên đi Tiết gia, nhưng Tiết gia thật ra sớm đã suy tàn, bằng không, ông của nàng cũng sẽ không đi theo Giả mẫu làm việc.
Mà Tiết Bảo Nhi bây giờ người thân duy nhất chính là Giả mẫu.
Khi nàng lại một lần nữa trở lại Giả gia, phát hiện Giả gia so với năm đó lúc mình rời khỏi, nhìn qua càng thêm tươi sáng hơn một chút, nhà cửa hiển nhiên từng tu sửa, trên tường sân đều được quét sạch sẽ, không có rong rêu cùng dây leo các thứ.
Ở trong ấn tượng của Tiết Bảo Nhi hai ba mươi năm trước, Giả gia đã khôi phục nguyên khí.
Khi nàng dẫn theo hai đệ tử đứng ở trước cửa Giả phủ, bên trong có người gác cổng thấy nàng, nhưng lại không nhận ra nàng, bởi vì nàng thật sự là quá bắt mắt rồi.
Nàng mặc một bộ váy áo màu lam, nhìn qua trong đoan trang đại khí, lại có một vẻ đẹp tươi tắn không nói rõ được, hai bên hông đều thắt một cái túi bảo tinh xảo đẹp đẽ.
Trong đó một cái bên tay phải là màu bạc, dài, một cái kia bên tay trái là hình nửa vòng tròn, như là một cái khóa nhỏ thêu bạc.
Trên chân đi một đôi ủng da hươu hoa bạc, áo trong màu trắng, lộ ra một vòng, tóc đen quấn lên, khiến khí chất toàn thân nàng tỏ ra đặc biệt bất phàm.
Hơn nữa hai nữ đệ tử đi theo bên cạnh phụ trợ, càng thể hiện nét thanh lạnh cùng một tia quý khí trên người.
Tiết Bảo Nhi đi lên báo ra tên mình, nàng được dẫn vào, lại có người chạy đi bẩm báo Giả mẫu.