Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 756 - Chương 756: Mục Tiêu (2)

Chương 756: Mục tiêu (2) Chương 756: Mục tiêu (2)

Hắn thích đối mặt linh thể, bởi vì công pháp hắn tu hành, đối với linh thể có tác dụng khắc chế thật lớn, toàn bộ linh thể ở trong cảm giác của hắn rất khó độn đi.

Hơn nữa lúc này hắn biết, đối phương nhất định là đang toàn lực chủ trì tế trận này, cũng chưa toàn lực đi đối phó mình.

"Quá càn rỡ rồi." 'Liễu Nguyên' lạnh lùng nói.

Chỉ thấy y phất tay, năm ngón tay phải mở ra, một lực hút mạnh mẽ xuất hiện, hai ma đầu của hắn nhanh chóng hướng về lòng bàn tay của y phóng đi, không có sức phản kháng bị nắm ở trong tay, hình thành một mảng hắc quang, ngay sau đó, thần hỏa dâng trào sinh ra, ma đầu kia phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhanh chóng bị luyện hóa.

Đặng Định xoay người đi luôn.

Ngay từ đầu hắn sau khi phát hiện nơi này có khác lạ, đã muốn đi, nhưng ở sau khi một đao đã giết tên sai vặt kia, lại cảm thấy nơi này có lẽ có khác lạ, nhưng chưa chắc nguy hiểm đáng sợ như vậy, hắn cảm thấy mình có thể hộ thân, vì thế tiến vào xem.

Sau khi thử, liền muốn đấu một lần, nhưng lại ở một khắc này mới phát hiện, chênh lệch rất lớn, vì thế xoay người đi luôn.

"Muốn đi? Muộn rồi!"

'Liễu Nguyên' lạnh lùng nói, chỉ thấy trên thân y lao ra một người âm trầm, người này bộ dáng già nua, tóc đen xõa ra, dung nhập trong bóng tối, âm lãnh chợt nổi lên, bóng tối che phủ hư không, chỉ thấy bàn tay to của lão mở ra, chộp về phía Đặng Định, trong nháy mắt này, toàn bộ Liễu thị thần quán đều bị che phủ, sao trên trời cũng không nhìn thấy nữa.

Y đã quyết định bắt Đặng Định, bởi vì y phát hiện phép tu hành của Đặng Định không phải bất cứ một loại nào y biết, điều này làm y nổi lên hứng thú thật lớn.

Đặng Định thấy trước sau không đường, vung Tước Hồn Đao trong tay, lại không phá được bóng tối, hai ma đầu luyện đã chết, rơi vào đường cùng, chỉ có thể gọi ra ma đầu kia chỗ sâu nhất trong lòng bản thân.

"Đại sư huynh cứu ta!"

Theo tiếng kêu gọi của hắn xuất hiện, ở bên cạnh hắn có một bóng người nhanh chóng phác họa rõ ràng.

Ngự Ma đạo của Đặng Định là cần từ trong lòng mình hóa sinh ra tâm ma bản thân, chỉ cần theo phương thức hắn dự đoán hóa ra, liền có thể chịu hắn khống chế.

Đây là lý luận của Ngự Ma đạo , nhưng về sau sẽ là thế nào, Đặng Định cũng không thể xác định, bởi vì năm đó kẻ sáng lập Ngự Ma đạo , cũng chỉ là đệ tứ cảnh.

Hơn nữa, một môn đạo pháp tương tự, người khác nhau tu, vẫn sẽ có một chút khác biệt.

Ở trong lòng Đặng Định, ma niệm chỗ sâu nhất thật ra chính là Lâu Cận Thần, thay lời khác mà nói, Lâu Cận Thần thành một ngưỡng cửa của sinh mệnh hắn, cuối cùng, từ trong lòng hắn hóa sinh ra một ma đầu đại sư huynh như vậy.

Bên cạnh hắn, một người từ trong hư vô xuất hiện, người này giống như từ trong hư vô đi ra, dưới chân mang theo ánh sáng, một thân áo bào lam, tay cầm trường kiếm, toàn thân lạnh nhạt.

Hắn trong nháy mắt từ trong hư vô đi ra, liền có một đạo kiếm quang từ trong vỏ kiếm lao ra, phá tan bầu trời bị che phủ này.

"Ting!"

Đặng Định thích nghe nhất chính là thanh âm này, điều này làm hắn có một loại cảm giác an tâm, hắn cũng không chạy nữa, ở trong lòng hắn, đại sư huynh nếu là không địch lại, mình cũng không cần thiết chạy.

Hắn xoay người nhìn thấy, đại sư huynh người đi theo kiếm, nhảy vào trong một mảng bóng tối kia, kiếm quang sáng như tuyết, khi vung lên, phá vỡ bóng tối.

Bóng tối như là vải bị cắt rách, kiếm quang qua đi, cũng không cách nào khôi phục nguyên dạng nữa.

Hắn thấy được đại sư huynh ra mười ba kiếm.

Một kiếm cuối cùng đâm thẳng, trực tiếp phá bầu trời tối tăm, đâm một cái giống như xuyên thủng.

Hắn biết, ma đầu đại sư huynh này mình từ trong lòng lấy ra, cũng không thể đủ đại biểu thực lực của đại sư huynh, bởi vì hắn biết kiếm pháp của đại sư huynh có thể cảm nhiếp âm dương, mà ma đầu đại sư huynh này lại không cách nào làm được.

Hắn không biết kết quả rõ ràng cụ thể hơn, nhưng biết đại sư huynh lại thắng một lần rồi, từ sau khi hắn có thể từ trong chấp niệm trong lòng hóa sinh ra đại sư huynh, đại sư huynh liền thành bảo hộ cuối cùng của hắn, chỉ là một lần này đại sư huynh sau khi đi ra, ánh mắt nhìn hắn, tựa như càng thêm chân thật càng thêm linh động hơn một chút.

Hắn ý niệm khẽ động, đại sư huynh nhanh chóng tan đi.

Lâu Cận Thần mở mắt, từ trong nhập định tỉnh lại.

Day day cái mũi của mình, hắn cảm thấy mình sẽ không xuất hiện ảo giác nữa, không có khả năng lại xuất hiện tình huống lúc trước lục cảnh pháp tượng dị hóa như vậy nữa, nhưng vừa rồi trong nhập định, hắn vậy mà lại như có một giấc mơ, trong mơ mình xuất hiện ở bên cạnh Đặng Định, giúp y đánh bại một lão gia hỏa không biết đến từ nơi nào.

Tuy bởi vì không thể vận lên toàn bộ lực lượng của bản thân, chỉ bằng trình độ kiếm thuật sát thương đối phương, lại chưa thể giết chết, cái này ít nhiều khiến hắn có chút buồn bực cùng quái dị.

Bình Luận (0)
Comment