Lâu Cận Thần một tích tắc này ở trong mắt của nàng, là thần bí, là đáng sợ, hắn như một đóa hoa u tĩnh mà thơm mát, nếu là muốn tới gần cẩn thận đánh giá, sẽ phát hiện hoa thật ra rất đáng sợ.
Trong lòng của nàng lại thêm vài phần cảm giác kính sợ.
Lâu Cận Thần đương nhiên biết người khác đang đánh giá mình, Trúc Lâm nhìn hắn, pháp niệm quanh thân hắn tự nhiên phản ứng, khiến nàng cảm thấy Lâu Cận Thần thần bí, nếu là nàng muốn ra tay với Lâu Cận Thần, chỉ sợ ngay cả chân thân của Lâu Cận Thần cũng không thể xác định được.
Từng đạo quang ảnh kia sẽ ở trong mắt của nàng hóa thành thực thể, nếu nàng có ác ý, pháp niệm của hắn sẽ như ngọn lửa bị trêu chọc, sẽ đốt cháy tất cả ác niệm.
Nàng rất nhanh đã định vị đúng tư thái của mình, xác định Lâu Cận Thần là cường giả đương thời.
Ngày hôm sau, Lâu Cận Thần phát hiện Trúc Lâm đối với mình càng thêm cung kính, cho dù phụ thân của nàng Trúc Đĩnh Xuân cũng như thế.
Ba người cưỡi mây đến Quân Lai đảo.
Đảo này rất lớn, xem như chỗ trung tâm một vùng quần đảo này, còn bị đảo khác cản trở gió biển, bởi vậy càng thêm thích hợp để ở lại.
Trừ đảo Trúc Sơn, còn có người trên rất nhiều đảo khác, Lâu Cận Thần bảo bọn họ đừng giới thiệu mình, cho nên hắn chỉ theo ở sau lưng tùy ý nhìn.
Bọn họ chưa giới thiệu, cho nên cũng tự nhiên không có ai chú ý hắn, hắn ở trong ánh mắt của mọi người rất bình thường, trừ phi ai có cảnh giới giống với hắn, mới sẽ chú ý tới hắn.
Hắn đi dạo ở trong đám người, trái lại có chút hiểu biết đối với bầu không khí quần đảo này.
Nơi này tổng cộng có mười ba hòn đảo, được cho là một liên minh, tự nhiên là lấy Quân Lai đảo làm chủ, nhưng bầu không khí trong quần đảo rất tốt, các đảo đều có linh vật mình gieo trồng, giữa nhau nếu có gì cần, trực tiếp trao đổi là được.
Nếu là gặp hải tặc các thứ, mọi người cũng sẽ cùng nhau ngăn cản.
Ở trên một quảng trường, mọi người ôn chuyện với nhau, hoặc giới thiệu nhau làm quen bằng hữu mới, hoặc nói một nhà nào có hậu bối trưởng thành lên, dẫn tới làm quen tiền bối một chút.
Hơn nữa, trong cả quần đảo thông gia rất nhiều, cho nên rất nhiều người vòng vo với nhau đều là thân thích.
Trúc Lâm chỉ quen biết ba người, một người dì, một người cô, một người chú.
Rốt cuộc đợi được đảo chủ Quân Lai đảo đi ra, lại là một phen trần từ, nói hắn gian nan như thế nào vớt lên tượng thần này, sau đó ở trong một phen tiếng tán dương của mọi người, hắn bảo người nâng ra tượng thần kia.
Chỉ là hắn cũng chưa nói từ nơi nào vớt lên.
Tượng thần này được bốn người nâng, bên trên trùm vải đỏ.
Sau khi bày ở giữa đại điện, hắn lật vải đỏ kia lên.
Chiếu vào trong mắt Lâu Cận Thần là một tượng người, tượng người này rất hoàn chỉnh, một tay của hắn cầm một tấm ngọc.
Một tay khác, thì chỉ hướng bầu trời, trong đôi mắt có mùi vị tìm kiếm suy tư.
Mà áo bào trên người hắn là rộng thùng thình, bên trên có văn tự dày đặc.
Rất nhiều người đều vây lên xem, đảo chủ Quân Lai đảo kia cũng chưa ngăn cản, tùy ý mọi người xem.
Hắn có thể khẳng định, mọi người không thể đạt được tin tức gì hữu dụng, cũng không cho rằng trong những người này có ai có thể nhận ra chữ bên trên.
Bởi vì bằng nội tình của hắn, lật hết sách cổ trong nhà, cũng chỉ miễn cưỡng nhận ra hơn mười chữ, còn có chút phán đoán không xác định mà thôi.
Trong lòng hắn hoài nghi, đây là tượng tế ti thời điểm đó, văn tự trên thân hẳn là văn tự hiến tế bí linh, khắc vào trên tượng tế ti, không đến mức mất đi.
Lâu Cận Thần cũng chưa chen vào, nhưng ý niệm của hắn lại đi qua thăm dò, chỉ là bây giờ người vây lên, ánh mắt mỗi người nhìn chăm chú vào tượng tế ti này, rất tự nhiên sẽ có pháp niệm bám vào ánh mắt mà tới.
Cho nên, pháp niệm của hắn rơi trên tượng tế ti, cũng không có gì đột ngột.
Ý niệm của hắn, di chuyển ở trong một mảng pháp niệm hỗn độn.
Hắn có thể cảm thụ những pháp niệm này có âm trầm lạnh lẽo, có nóng rực, có mát mẻ, có ấm áp, có nhẹ nhàng như gió, cũng có giống hoa mang theo cảm giác mùi thơm mát.
Xem ở trong mắt, trên tượng thần kia chính là bám vào một tầng pháp quang.
Mà pháp niệm của Lâu Cận Thần lại như một mảng ánh nắng nhàn nhạt, mọi người giống như cảm giác được ánh sáng mặt trời chiếu lên trên người.
Nhưng lúc này, những người cẩn thận quan sát tượng tế ti kia, không có một ai để ý, cũng không để ý được.
Trái lại đảo chủ Quân Lai đảo đứng ở một bên chú ý tới.
Dù sao hắn không cần đi nhìn tượng tế ti nữa, mà hắn rất rõ ràng đối với phép tu hành của các nhà ở quần đảo này, mà Bản Ngã Nhân Thần Pháp bản thân hắn đối với các pháp niệm pháp tính lại cực kỳ mẫn cảm, cho nên hắn chú ý tới một luồng pháp niệm xa lạ như ánh mặt trời nhàn nhạt trong đó.
Hắn muốn biết là pháp niệm của ai, lại nhất thời không cách nào tìm được, ánh mắt tìm khắp những người ở đây, mỗi người đều chuyên chú trên tượng thần, hắn lại không cách nào phát hiện.