Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 777 - Chương 777: Nhân Gian Đại Tu, Người Trung Châu Tới (1)

Chương 777: Nhân gian đại tu, người Trung Châu tới (1) Chương 777: Nhân gian đại tu, người Trung Châu tới (1)

Trong ghi chép của tổ tiên từng nói, Đông Sơn có nước tên Trường Thọ quốc, người trong quốc gia này bởi trường thọ, sau nước biển dâng lên, làm ngập quốc gia này, Trường Thọ quốc từ đây biến mất trên biển khơi.

Ở sau khi Lâu Cận Thần rời khỏi, đảo chủ Quân Lai đảo tiến vào trong mật thất bế quan, mọi người chỉ coi là hắn muốn dưỡng thương, chính hắn lại rất rõ, thanh âm 'mượn thọ' này trong lòng mình cũng chưa tan đi.

Tuy rất yếu, lại như khắc ở trong lòng hắn, hắn phải thanh trừ sạch sẽ thanh âm này.

Chỉ là lời 'mượn thọ' nhàn nhạt, ở sau khi hắn nhập định, ngược lại càng thêm rõ ràng.

Trong lòng hắn hoảng sợ, đồng thời trong lòng hắn xuất hiện một ảo ảnh, đã như là ký ức hắn lúc trước vớt 'tượng tế ti' tái hiện, lại như là 'tượng tế ti' phát ra lời 'mượn thọ' ký sinh ở trong lòng hắn.

Hắn nhớ rõ lúc ấy vớt 'tượng tế ti' này, còn có 'tượng tế ti' khác, chỉ là 'tượng tế ti' khác kia đều ở chỗ sâu hơn nữa, hắn cũng không dám đi vào.

Không chỉ có áp suất nước, những 'tượng tế ti' kia bày ở nơi đó, từng bức như là phần mộ, cho hắn áp lực thật lớn, hắn cảm giác trong đó phi thường quỷ dị.

Hắn lúc này ở trong lòng thấy được một bức 'tượng tế ti' như sắp sống lại, trong đó giống như có cái gì đang thức tỉnh, mà 'thọ' của mình thì ở trong từng tiếng 'mượn thọ' này nhanh chóng trôi mất.

Hắn ngay cả giãy giụa và kêu gọi cũng không thể phát ra, chỉ ngồi ở nơi đó, một tháng sau, mật thất hắn tu hành bị mở ra, mà nhục thân hắn sớm đã khô héo.

Trong thời gian ngắn, Quân Lai đảo chấn động.

Có một người tới Kinh Lạc cung của Lâu Cận Thần.

Người này có chút chật vật, cả người thần ý uể oải, như là ngày đêm không ngừng chạy đi, chưa điều dưỡng thương thế, cho nên ánh mắt hắn có chút ảm đạm, hắn leo lên Cự Kình sơn đã rất mệt rồi, bởi vì thương thế, hắn đã rất khó cưỡi mây.

Hắn tới Kinh Lạc cung, gặp được một đám nhím tinh.

Hắn bị nhím tinh bao vây hỏi đông hỏi tây, thẳng đến về sau hắn thấy được một nữ tử từ trong Kinh Lạc cung đi ra.

Nữ tử này ý vị u tĩnh, có sự thanh lãnh sạch sẽ như nguyệt hoa, mặt trứng ngỗng, váy áo màu vàng mơ, trên đó có trang sức bạc đơn giản, bên hông treo hai cái túi bảo tinh xảo đẹp đẽ, trên chân đi là giày mỏng da hươu.

Khi đi lại, bước chân cũng không lớn, hai tay sát bên hông, váy áo khẽ lay động ở trong gió, bước chân của nàng theo váy đong đưa mà tiến lên, như là mỗi một bước đều bị gió kéo tiến lên.

Nàng tới trước mặt người này, hỏi: "Ngươi tới Kinh Lạc cung, là có chuyện gì sao?"

Nàng không phải ai khác, chính là Tiết Bảo Nhi, tháng này nàng rốt cuộc về tới Giang Châu Quần Ngư sơn, mà sau khi trở lại, liền nghe nói Lâu Cận Thần ở trên Cự Kình sơn thành lập Kinh Lạc cung.

Vì thế liền tới nơi này xem, sau đó phát hiện Lâu Cận Thần rời khỏi, hỏi Bạch Tiểu Thứ rồi mới biết được hắn đi luyện kiếm.

Mà Bạch Tiểu Thứ lại quấn quít lấy nàng ở lại nơi này, bởi vì Lâu Cận Thần không có mặt, nàng cũng sợ Bạch Tiểu Thứ con nhím tinh này ở trong núi sẽ có gì nguy hiểm, liền cũng lưu lại, chờ Lâu Cận Thần trở về lại đi về.

Bạch Tiểu Thứ bảo nàng ở trên núi này cũng xây một tòa động phủ, giống với người khác ở lại trên Cự Kình sơn này, nhưng Tiết Bảo Nhi lại từ chối.

Nàng cảm thấy ở trong Quần Ngư sơn nhiều năm như vậy, đã quen sự thanh u nơi đó, cùng cảnh hồ của hồ Bích Nhãn trong một mảng núi kia.

Hơn nữa, nàng nói Quần Ngư sơn cách nơi này rất gần.

"Xin hỏi nơi này là Kinh Lạc cung sao?" Trong lòng Hà Cát có chút thấp thỏm hỏi, theo hắn biết, cung chủ Kinh Lạc cung là Lâu Cận Thần, nhưng bây giờ lại là một nữ tu xuất hiện.

Chẳng lẽ là phu nhân của Lâu Cận Thần? Hay đệ tử?

Trong lòng Hà Cát nghĩ.

"Nơi này chính là Kinh Lạc cung? Ngươi tìm người sao?" Tiết Bảo Nhi hỏi, nàng có thể cảm giác được, đối phương cũng là tu vi đệ tứ cảnh, có thể khiến một vị tu sĩ đệ tứ cảnh chật vật như thế, khẳng định là gặp phải việc rất gấp cùng nguy hiểm to lớn.

"Kiếm Linh sơn Hà Cát, phụng mệnh tới gặp Lâu cung chủ của Kinh Lạc cung." Hà Cát ổn định thể xác và tinh thần của mình, hắn cũng là người xuất thân đại phái Kiếm Linh sơn, đã tìm tới nơi, liền cũng sửa sang lại quần áo, hành một lễ gặp mặt nói.

Tiết Bảo Nhi khẽ cau mày, nàng chưa từng nghe Kiếm Linh sơn, nàng nhiều năm ở trong núi tu hành, hiểu biết cũng không nhiều, không hiểu biết đối với Kiếm Linh sơn của Trung Châu.

"Kiếm Linh sơn? Kiếm Linh sơn là nơi nào?" Tiết Bảo Nhi hỏi.

"Trung Châu Kiếm Linh sơn, phụng mệnh sư huynh Bạch Dã Kiếm, cầu kiến Lâu cung chủ." Hà Cát nói.

Tiết Bảo Nhi lập tức biết, đây có thể là người quen của Lâu Cận Thần, lập tức nói: "Ngươi theo ta."

Nàng đi phía trước, phía sau một đám nhím tinh vây quanh, hơn nữa phát ra thanh âm, chúng nó bàn luận Trung Châu Kiếm Linh sơn là nơi nào, đoán người này có chuyện gì đến tìm Lâu Cận Thần.

Bình Luận (0)
Comment