Mà trà kia hiển nhiên không phải trà nước sôi, mà là pha lá trà, một mùi thơm mát quanh quẩn ở một khu vực nho nhỏ này.
"Hà đạo hữu tốt hơn chút nào chưa?" Tiết Bảo Nhi hỏi.
"Đa tạ đan dược của đạo hữu, còn chưa thỉnh giáo tên họ của đạo hữu." Hà Cát nói.
"Ta họ Tiết!" Tiết Bảo Nhi nói, mỗi khi có người hỏi nàng tên, nàng luôn thích nói mình họ Tiết, mà không thích nói tên đầy đủ của mình.
Bởi vì tên đầy đủ của nàng 'Bảo Nhi', ở trong lòng nàng là một cái xưng hô rất thân thiết, cho nên nàng không muốn người khác gọi cái này, một ít người bèo nước gặp nhau, nàng lại càng không muốn nói cho đối phương.
"Thì ra là Tiết tiên tử." Hà Cát nghe được người khác chỉ báo một cái họ, tự nhiên sẽ không đi truy hỏi.
"Không biết Tiết tiên tử và Lâu cung chủ là quan hệ như thế nào?" Hà Cát hỏi.
"Một thân pháp thuật này của ta, đều do Lâu cung chủ truyền." Tiết Bảo Nhi nói.
"Ồ, thì ra là cao đồ của Lâu cung chủ, may mắn được gặp." Hà Cát ôm quyền hành lễ nói.
Trong lòng Tiết Bảo Nhi nghe được lời này, lại không biết vì sao có chút không vui.
Nàng ở trước mặt người khác, sẽ nói 'Lâu sư', sẽ nói pháp thuật của mình đều đến từ Lâu Cận Thần, nàng rất tôn kính đối với Lâu Cận Thần, nhưng khi đối phương nói nàng là đệ tử của Lâu Cận Thần, trong lòng nàng lại sinh ra một tia không thoải mái nói không rõ được.
Tuy thầy trò phi thường thân, nhưng loại thân này lại sẽ làm sinh ra một loại cảm giác ngăn cách với nhau, đây là thân cận giữa trưởng bối cùng vãn bối.
Nàng mím môi, chưa nói chuyện.
Hà Cát cũng chưa phát hiện tâm tình của Tiết Bảo Nhi, lập tức nói: "Tại hạ phụng mệnh sư huynh, đến cầu kiến Lâu cung chủ, là hy vọng Lâu cung chủ có thể tới Trung Châu một chuyến."
"Đi Trung Châu?" Tiết Bảo Nhi nhíu mày, nàng tuy chưa từng đi Trung Châu, nhưng cũng biết Trung Châu rất nhiều môn phái, thế gia san sát, đại tu trong đó tự nhiên cũng là rất nhiều.
"Đúng vậy." Hà Cát rất nghiêm túc nói: "Kiếm Linh sơn chúng ta vốn là đại phái Trung Châu, bởi một ít nguyên nhân đặc thù mất đi ngọn núi môn phái trú đóng, nhiều năm qua như vậy, chúng ta lúc nào cũng nghĩ đến đoạt lại môn phái."
"Trước đó vài ngày, chúng ta rốt cuộc quyết định đoạt núi, chỉ là mọi người cảm thấy kẻ địch thế lớn, cũng mời rất nhiều tu sĩ tu vi cao cường trợ quyền, vì thế chúng ta cũng quyết định mời chút bằng hữu hỗ trợ."
"Bạch sư huynh nói hắn có huynh đệ kết nghĩa ở Đông Châu, kiếm thuật tinh tuyệt cao diệu, nếu có thể đến giúp dỡ, nhất định có thể trở thành trợ lực lớn. Vốn hắn muốn tự mình đến, chỉ là nơi đó thế cục gấp gáp, Bạch sư huynh không thể dễ dàng rời đi, liền bảo ta tới nơi này."
Lời của Hà Cát, Tiết Bảo Nhi là nghe hiểu rồi, đại khái là bằng hữu Lâu Cận Thần ở nơi nào kết bạn, muốn mời Lâu Cận Thần đi hỗ trợ đấu pháp.
Chuyện này, Lâu Cận Thần chưa trở về, nàng đương nhiên không có cách nào nói cái gì.
Chỉ có thể tiếp đãi đầy đủ, để hắn ở chỗ này chờ, nếu hắn không muốn chờ cũng có thể đi về trước.
Hà Cát cũng chưa trả lời, hắn quyết định ở lại chờ, hơn nữa bây giờ cách thời gian ước định còn có một đoạn thời gian.
Thời gian trôi qua từng ngày một, trong lòng hắn cũng không khỏi nghĩ Lâu Cận Thần này rốt cuộc là người thế nào, có thể một mình một người mở ra một đạo tràng lớn như vậy.
Đây là nhân vật có thể khai tông lập phái, xưng tông làm tổ rồi.
Ngay tại lúc hắn chờ có chút nóng lòng.
Chợt có một đạo hào quang cầu vồng lướt qua trời xanh, khi mới thấy, còn ở chân trời, nhưng nháy mắt đã đến đỉnh đầu, hào quang cầu vồng trong mắt lao tới đáp trước Kinh Lạc cung, nổ tung ra, thế mà có một người hiển lộ ra.
Hà Cát thấy một màn như vậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc than thở, không khỏi thầm nghĩ: "Chỉ bằng một chiêu độn thuật này, ở Trung Châu đã hiếm ai có thể bằng."
Ở trong mắt hắn, có một người vóc dáng cao lớn, cột tóc đội mão, mái tóc cắm ngang kiếm trâm màu xanh đen, mặc áo bào rộng tay áo lớn đứng ở nơi đó.
Đôi mắt đối phương nhìn qua, chỉ nhìn một cái, hắn liền cảm thấy mình bị nhìn thấu, lại ở trong một tích tắc đó cảm giác mình rơi vào trong vực sâu.
Đây là một vị đại tu, một vị nhân loại đại tu thật sự, Hà Cát tim đập thình thịch.
"Bảo Nhi, ngươi đã trở lại à, gần đây ta mới ngộ một ít pháp, đợi lát nữa truyền cho ngươi!" Lâu Cận Thần cười sang sảng, nói.
Hà Cát nhìn Lâu Cận Thần, hắn bị loại pháp vận này trên thân Lâu Cận Thần phát ra làm kinh động.
Nhân gian đại tu, nhân loại đại tu, quả nhiên danh bất hư truyền.
Phải biết, hắn ở lúc rời khỏi nơi sư môn trú đóng ở Trung Châu, trong quá trình đến Đông Châu này, hắn từng nghe được một cái Nhân Tu bảng nào đó.
Chỉ là lúc ấy hắn bởi vì gặp hai kẻ địch, bị hai người của đối phương đuổi theo mãi, cho nên đều chọn đường hoang vắng để đi.