"Sau đó thế nào? Đứa nhỏ trưởng thành, bộ dạng nghiêng nước nghiêng thành, họa loạn Kiếm Linh sơn, khiến giữa các trưởng lão và chưởng môn Kiếm Linh sơn sinh ra hiềm khích, đại chiến, bị kẻ thù bên ngoài thừa dịp cướp lấy Kiếm Linh sơn?"
Lâu Cận Thần theo chuyện xưa hắn kể, nhanh chóng phát tán tư duy.
Hà Cát đỏ mặt, đúng là nhất thời nói không ra lời, hắn cảm thấy ã bị trào phúng, nhưng thấy vẻ mặt Lâu Cận Thần lại không giống, Lâu Cận Thần như là thuần túy phân tích và tò mò.
"Chẳng lẽ thực sự là như thế?" Lâu Cận Thần có chút ngạc nhiên hỏi.
"Lâu cung chủ nói đùa rồi, Kiếm Linh sơn tốt xấu gì cũng là đại phái ngàn năm, trưởng lão cùng chưởng môn trong phái đều là nhân kiệt nhất thời, sao có thể phạm sai lầm như vậy." Hà Cát nghiêm túc nói.
"Ồ, vậy thì tốt, ta còn cho rằng như ta suy nghĩ, vậy thì hoang đường rồi." Lâu Cận Thần cười nói.
"Ài!" Hà Cát đột nhiên thở dài một hơi, điều này làm trong lòng Lâu Cận Thần không khỏi vang 'Đinh' một cái, lập tức ý thức được trong đó có chuyện nói không thể nói với người ngoài.
"Lời của cung chủ, tuy không trúng, cũng không xa, vị sư tỷ kia tuy sinh con, nhưng mọi người vẫn như cũ chưa phát hiện nàng có vấn đề, mọi người đều đặt tâm tư ở trên thân đứa nhỏ của nàng, khi một ít người phát hiện thật sự có vấn đề là nàng, toàn bộ Kiếm Linh sơn đã rối loạn."
"Đại phái ngàn năm, trong đó có phe phái cũng là việc tự nhiên, nhưng cạnh tranh với nhau, đấu mà không phá là nhận thức chung giữa các hệ."
"Nhưng bất thình lình xảy ra một trận đại chiến, khiến cơ nghiệp ngàn năm của Kiếm Linh sơn chúng ta, hầu như bị hủy trong một đêm."
Hà Cát nói đến về sau, hầu như muốn khóc ra.
Lâu Cận Thần không biết vì sao nghĩ tới phái Hoa Sơn trong tiếu ngạo giang hồ, cũng là một hồi tranh đấu kiếm khí nhàm chán, mà khiến một đại phái biến thành môn phái chỉ có hai ba con mèo nhỏ, có danh tiếng, mà không có thực lực.
"Vậy Kiếm Linh sơn các ngươi bây giờ rốt cuộc còn có bao nhiêu người?" Lâu Cận Thần hỏi.
"Bảy người, ta, sư bá, Bạch sư huynh, còn có hai sư đệ cùng một sư muội." Hà Cát đau thương nói, hắn thường xuyên sẽ nhớ tới lúc từng ở trong Kiếm Linh sơn luyện kiếm, mỗi một đỉnh núi đều là kiếm quang tung hoành, trong thung lũng kiếm quang mơ hồ, có thể tìm đồng môn đấu kiếm bất cứ lúc nào.
"Vốn lúc xuống núi hẳn là không chỉ những người này, chỉ là nhiều năm như vậy trôi qua, những người thất lạc kia, hoặc là đã mai danh ẩn tích, hoặc là chết tha hương, không liên hệ được, ngay cả Bạch sư huynh, chúng ta cũng đều tìm thật lâu mới tìm được." Hà Cát nói.
Lâu Cận Thần không khỏi nhíu mày hỏi: "Đã như vậy, các ngươi vì sao nhất định phải đoạt lại Kiếm Linh sơn chứ?"
"Bởi vì đó là sư môn của chúng ta, là nơi chúng ta sinh trưởng tu hành, chúng ta phải đoạt lại." Hà Cát nói.
"Có cái gì quan trọng hay không?" Lâu Cận Thần hỏi tiếp.
"Vốn quan trọng nhất chính là cấm sơn bồi dưỡng linh kiếm, nhưng bây giờ núi kia đã bị hoen ố, chỉ sợ đã bị hủy." Hà Cát nói.
"Toàn bộ Kiếm Linh sơn các ngươi đều thương vong thê thảm nặng nề, như vậy ở lại trên núi lại có bao nhiêu người đây?" Lâu Cận Thần hỏi.
Hắn thật ra rất muốn nói, ở trong toàn bộ Trung Châu, Kiếm Linh sơn phân liệt, người ở lại trên núi kia, ở trong lòng mọi người thuộc về chính hay là tà đây?
Tuy hắn không để ý cái gì chính tà, nhưng đừng đến lúc đó mình đi hỗ trợ, toàn bộ Trung Châu đại lão đều là địch.
"Trên núi cũng không có bao nhiêu người, chính là một mình nàng, dẫn theo con của nàng." Hà Cát nói.
"Ngay cả một mình nàng cũng đánh không thắng?" Lâu Cận Thần hỏi rất trực tiếp, trong mắt tràn đầy không thể tưởng tượng, Hà Cát lại đỏ mặt, hắn nói: "Nàng từng là kẻ thiên tư trác tuyệt nhất trong một thế hệ này của chúng ta, còn ở trên Bạch sư huynh, ở những năm đó nàng mang thai, tiến bộ cực nhanh, trong sư trưởng đều đã ít có đối thủ của nàng."
"Nghe nói, ở sau đó, tu vi của nàng tiến thêm một bước." Hà Cát vẻ mặt sầu tư nói.
"Tiến thêm một bước? Bước vào đệ thất cảnh rồi sao?" Lâu Cận Thần hỏi.
"Không biết." Hà Cát nói.
"Vậy trước đó có lục cảnh sao?" Lâu Cận Thần hỏi.
"Có!" Hà Cát nói.
"Nàng tên là gì." Lâu Cận Thần hỏi.
"Nàng tên Chu... Chu, Chu..." Hà Cát phát hiện mình thế mà nói không ra tên của nàng, trong ký ức mình nhớ rõ, nhưng lại không nhớ ra được.
"Ta không nhớ ra." Hà Cát sắc mặt trắng bệch, hắn nhìn Lâu Cận Thần.
"Ồ, khó trách chỉ một mình nàng ở trên núi, các ngươi cũng không dám đi lên." Lâu Cận Thần nói: "Các ngươi xác định nàng là một mình?"
"Vị sư tỷ kia vốn là thân phận thất công chúa đương triều, nghe nói trong vương thất từng có người lên núi liên hệ nàng, nếu chúng ta lên núi đoạt lại sơn môn, đối phương khẳng định sẽ không chỉ có một người." Hà Cát nói.