Chỉ cần gã nhất định muốn lên núi, vậy vô luận thế nào, Lâu Cận Thần cũng sẽ đi.
Bạch Dã Kiếm trầm mặc chốc lát, nói: "Ta thật ra cảm thấy, không cần phải đi đoạt núi nữa, lại mở lại sơn môn cũng tốt hơn so với đoạt núi, chẳng qua, ta cũng muốn lại xem Chu sư tỷ rốt cuộc thế nào, muốn xem nàng có thả ra 'bí linh' hay không."
"Vậy ta liền đi cùng ngươi xem một chút." Lâu Cận Thần đi tới, đưa tay vỗ vỗ vai gã, nói: "Không cần áp lực quá lớn, không cần nghĩ quá nhiều, ngươi xem, tóc bạc rồi, nào phải bộ dáng một luyện khí sĩ nên có."
"Trời không sập xuống được, cho dù trời sập xuống, cũng có người cao gánh vác, mà ngươi, không tính là cao." Lâu Cận Thần đưa tay so sánh một phen vóc dáng gã, cười nói.
Hắn có thể tưởng tượng được, Bạch Dã Kiếm sau khi xuống núi, không bao lâu liền nghe được chuyện Kiếm Linh sơn bị diệt gặp nạn, nhất định phi thường khó chịu.
"Chẳng qua, lúc trước xem trong thư ngươi viết cho Trần Cẩn nói bị thương được người ta cứu, ngươi về sau một mình vụng trộm lên Kiếm Linh sơn?" Lâu Cận Thần hỏi.
"Đúng vậy, ta sau khi nghe được Kiếm Linh sơn gặp chuyện liền một mình đi Kiếm Linh sơn, lại bị một kiếm đâm xuống, gần như mất mạng." Bạch Dã Kiếm lòng còn sợ hãi nói.
"Một kiếm đâm xuống, thật sự lợi hại như thế?" Lâu Cận Thần khẽ nheo mắt nói.
"Đúng vậy, là kiếm pháp đáng sợ nhất ta từng gặp, hư ảo không biết nó từ đâu mà đến, đập vào mắt liền đã tới người, không thể nào tránh né, lấy kiếm ngăn nó, lại ngăn hụt, mà kiếm đã thương tới nhục thân, xâm nhập linh hồn, ta thậm chí cảm thấy, đối phương có thể là nương tay, bằng không, ta căn bản đã không còn mạng." Bạch Dã Kiếm nói.
"Quả nhiên là kiếm pháp hay nha, kiếm pháp hay!" Lâu Cận Thần lại tựa như ở trong lòng tưởng tượng mình đối mặt kiếm pháp kia. ...
Lâu Cận Thần ở trong phòng này nói chuyện với Bạch Dã Kiếm, bên ngoài Tiết Bảo Nhi vừa lúc bị Từ Ân tự chủ mời ra tham gia bữa tiệc hôm nay.
Từ Ân tự đã có rất nhiều người tới, đủ loại người.
Có kẻ toàn thân âm u, có kẻ bộ dạng quái dị đồ đen trùm trên thân, có kẻ tiên phong đạo cốt, còn có một số thoạt nhìn là từ tả đạo chi pháp mở ra con đường mới.
Tiết Bảo Nhi ngồi ở nơi đó, chỉ lẳng lặng uống trà, liền thỉnh thoảng có người tới tìm hỏi tên họ của nàng, nàng bình thường đều là bình thản cười, nói: "Ta họ Tiết."
Nếu lại có ai hỏi nơi tu hành, nàng sẽ nói: "Ta đến từ Đông Châu, Quần Ngư sơn."
Ngay từ đầu còn tốt, chậm rãi người hỏi nhiều, liền có người nói nàng thanh cao, có nữ tu phát hiện không ít nam tu bên cạnh ánh mắt sẽ luôn liếc về phía trên người Tiết Bảo Nhi, vì thế liền bắt đầu nói nàng thanh cao, nói nàng làm bộ tạo thế.
Cũng có một số nam tu tự cho mình siêu phàm, sau khi va đầu vào tường ở chỗ Tiết Bảo Nhi, cũng sinh lòng bất lương.
Sau vài vòng uống rượu, lời nói của người ở đây liền bắt đầu phóng đãng.
Thậm chí trực tiếp kéo vũ cơ ca cơ kia đến bên người, có một số thậm chí giở trò, Tiết Bảo Nhi nhìn một màn này, khẽ cau mày, mặt có chút nóng lên, có rất nhiều người chỉ chờ xem phản ứng của nàng, nhất thời cười ha ha.
Tiết Bảo Nhi muốn rời khỏi, lại có người đã nói: "Từ Ân tự chủ, không biết vị này là tiên tử nơi nào đến, như là người trên trời, cùng chúng ta những người này ngồi ở đây, sợ là bôi nhọ thân phận của nàng, nếu là bị người ta biết nàng ở chung một phòng với chúng ta những người này, chỉ sợ phải bị người đời hiểu lầm đi."
Từ Ân tự chủ trầm ngâm một phen, người nói chuyện này là đáp lại lời mời của hắn mà đến, cũng là tu sĩ đệ ngũ cảnh, tên là Thường Sĩ Lâm, tu cũng luyện khí pháp, mở một tòa động phủ trong Mặc Lâm sơn ở cách ba trăm dặm, ở vùng này có danh tiếng rất lớn.
Nhất là sau khi Kiếm Linh sơn bị diệt, Từ Ân tự chủ mấy năm nay càng thu mình làm việc, cho nên Thường Sĩ Lâm lúc này mở miệng nói chuyện, toàn bộ mọi người đều nhìn Tiết Bảo Nhi, cũng đều chờ Từ Ân tự chủ nói chuyện.
Hơn nữa mọi người đều biết, Thường Sĩ Lâm là một vị tu sĩ cực kỳ yêu thích mỹ nhân, trong động phủ của hắn nghe nói đã có hơn mười vị mỹ nhân, những mỹ nhân này đều là từ phụ cận tìm tới, về phần là dùng thủ đoạn nào đưa đi, thì không ai có thể nói rõ ràng.
Hơn nữa, bản thân nếu là phiền chán, sẽ tặng cho tu sĩ đến bái phỏng hắn, cho nên hắn lại có một ngoại hiệu —— Tống Mỹ đạo nhân.
Từ Ân tự chủ lại trầm mặc một phen, nói: "Tiết tiên tử đến từ Đông Châu Quần Ngư sơn, về phần sư thừa, ta không rõ, bởi vì nàng là bằng hữu Bạch sư huynh của ta mời đến."
Hắn đương nhiên biết Tiết Bảo Nhi là theo ai tới, nhưng Bạch Dã Kiếm từng dặn dò hắn, đừng nhắc tới với người khác tên của Lâu Cận Thần, cho nên hắn không thể nói.