Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 793 - Chương 793: Tiết Đạo Nhân (2)

Chương 793: Tiết đạo nhân (2) Chương 793: Tiết đạo nhân (2)

Mà bây giờ hắn chỉ có thể tự mình bồi dưỡng linh tính, chẳng qua kiếm tự mình bồi dưỡng ra linh tính, đương nhiên là không có một cửa 'thông linh hợp tính' kia.

Bởi vì linh kiếm do 'tượng thần kiếm linh' kia bồi dưỡng ra, thường thường cần một cái thời gian 'thông linh hợp tính', có một số người một ngày hoặc là một ý niệm đã đủ, nhưng có một số người lại cần mấy chục năm, nhưng cần dùng thời gian càng lâu, vậy nói lên một thanh kiếm này cùng bản thân hắn càng phù hợp.

Đáng sợ nhất chính là kiếm kia rõ ràng đã phù hợp, lại ở một ngày nào đó sinh ra ngăn cách với kiếm kia.

Cho nên lại có người nói, kiếm của Kiếm Linh sơn thật ra từ trước tới giờ đều không thuộc về người của Kiếm Linh sơn.

Đương nhiên người của Kiếm Linh sơn cũng không tán đồng ý kiến này, bọn họ cho rằng mình mới là chủ nhân của kiếm.

Chỉ là nó có mấy thanh kiếm cũng thay đổi chủ kiếm, mà kiếm lại vẫn như cũ còn đó.

Kiếm của Nguyên Chân tên là 'Bôn Lôi', là hắn sau khi tu thành 'Nộ Lôi kiếm pháp', ngẫu nhiên đạt được một khối Lôi Tinh Thạch, lại thu thập thiên ngoại vẫn thạch luyện thành, bởi vì trong kiếm này trời sinh ẩn chứa tính lôi điện, cho nên hắn đặt tên nó là Bôn Lôi.

'Nộ Lôi kiếm pháp' của Kiếm Linh sơn là cần nộ khí của bản thân hóa thành kiếm ý, tức giận càng mãnh liệt, kiếm pháp càng mạnh mẽ.

Tất cả bi phẫn, không như ý, cùng tiếc nuối, đều có thể hóa thành nộ khí, giận như sấm sét.

Hắn vừa dứt lời, một cây Bôn Lôi Kiếm kia thu ở trong tay áo đã theo hắn vung ống tay áo mà bay ra ngoài.

Trên tiệc vang lên một thanh âm giống như sấm sét.

"Ầm!"

Ở đây, người tu vi hơi thấp, đều ở một khắc này như bị búa đánh vào đầu, đầu có một loại cảm giác mê muội.

Nếu là một kiếm này hướng về bọn họ ra tay, những người này cũng đừng ai nghĩ sống được, phương diện này không thiếu tu sĩ cùng là tứ cảnh.

Giận mà sinh lửa.

Bọn họ giống như nhìn thấy dâng lên một mảng lửa, kiếm có hình, sau khi xuất kiếm lại ở trong cảm giác của mọi người xuất hiện ý tưởng khác nhau.

Nhưng tất cả ý tưởng, đều có thể là thứ mê hoặc lòng người, là tồn tại có thể sinh sôi vô tận pháp uy, cho nên kẻ cao minh nhất định đều thắt chặt pháp niệm, nhìn thấu ý tượng của nó, nhìn thẳng bản chất tồn tại của nó.

Thiếu niên tên là Xích Tâm kia, trong đôi mắt nở rộ ra linh quang, ngón tay xoay chuyển, kiếm lơ lửng trước người hắn chợt bộc phát ra kiếm hoa, như bật đôi cánh bạc hình thành lưỡi cưa, hình thành một vòng tròn, bao phủ một mảng kiếm quang lao tới kia ở trong đó.

"Leng keng leng keng leng keng..."

Trong nháy mắt, một mảng tiếng kiếm va chạm dày đặc vang lên, trong đó bộc phát ra nhiều đốm lửa kiếm va chạm vỡ vụn.

Từ một khu vực trước mặt thiếu niên tên là Xích Tâm kia, tỏa ra toàn bộ bữa tiệc.

"Ha ha! Cái gì Kiếm Linh sơn chính tông!" Xích Tâm kia cười lạnh, nói.

Người có nhãn lực đều thấy rõ, kiếm ý của Nguyên Chân là bị kiếm của Xích Tâm đâm cho không ngừng lui về phía sau.

Nếu mang kiếm này so sánh một người, như vậy kiếm của Nguyên Chân như một người mất đi sức chống cự, bị kiếm của đối phương lần lượt đâm vào chỗ mỏng yếu không có sức của thân thể.

Nguyên Chân dốc sức muốn lại khống chế kiếm của mình, chỉ là mỗi một lần kiếm của đối phương đều đâm vào trên thân kiếm của mình, khiến pháp niệm trên thân kiếm của mình luôn tán đi.

Như là một người từng lần một gồng sức, vừa mới đứng vững, liền bị người ta ở chỗ mình không chiếu cố được đánh một cái, sau đó lại mất đi trọng tâm.

Hắn ngay từ đầu là chủ động, không biết từ một lần nào bắt đầu biến thành bị động, cuối cùng biến thành hoàn toàn vô lực giãy giụa, như là một con chim rơi vào trong lưới.

Một thân nộ khí không chỗ phát huy.

Đúng lúc này, Xích Tâm xoay ngón tay, kiếm kia mang theo một mảng hào quang hướng về Nguyên Chân đâm xuống.

Sắc mặt Nguyên Chân hoảng hốt, hắn đã vô lực ngăn cản, pháp niệm của hắn bao phủ ở trên thân kiếm của mình, nhưng lại có một loại cảm giác ý niệm mệt mỏi mềm nhũn, giống con người đã dùng quá sức, tuy vẫn đứng, lại đã vô lực.

Từ Ân tự chủ Khâu Từ biến sắc, hắn không ngờ thiếu niên này thế mà trước mặt hắn muốn tiến thêm một bước dùng sát chiêu.

Hắn mặc kệ đối phương có phải muốn giết đệ tử của mình hay không, cho dù không phải, bị gã chém rụng búi tóc, hoặc làm bị thương, vậy phe này của mìn sẽ rất mất mặt, mình sẽ càng thêm khó coi.

Ý niệm vừa động, đầu ngón tay dâng lên hào quang, kiếm trong tay áo đang lúc muốn ra khỏi tay áo, đã có một mảng kiếm quang trong trẻo như ánh trăng đâm vào trên một mảng kiếm quang rực rỡ kia.

Kiếm của Xích Tâm vốn kéo ra một mảng hào quang, như mơ hồ hình thành cánh chim màu bạc, lại ở lúc một mảng nguyệt hoa nồng đậm đâm lên trên thân kiếm của hắn, nháy mắt liền có một phần âm hàn xuyên thấu qua pháp niệm truyền vào trong lòng hắn.

Bình Luận (0)
Comment