Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 796 - Chương 796: Người Khác Tiến Lên, Như Đèn Soi Đường (2)

Chương 796: Người khác tiến lên, như đèn soi đường (2) Chương 796: Người khác tiến lên, như đèn soi đường (2)

Mà lúc trước Xích Tâm bắt đầu từ trên núi xuống, hắn đã tới trong tòa Kiếm Linh thành kia dưới Kiếm Linh sơn.

Đây là ý tứ của chính hắn, đương nhiên hắn cũng từng xin chỉ thị sư phụ của mình.

Kiếm Linh sơn vốn trên không đỉnh núi là chưa bao giờ có mây, càng không có sương mù, trên núi nơi này mỗi một cây hoa cỏ cây cối đều như thấm vào kiếm ý, trở nên sắc bén như kiếm, thậm chí từng có người nói có một số đá núi cùng cây cối, như là có người đang đâm kiếm, cũng có người mượn điều này ngộ ra kiếm pháp.

Mà bây giờ cả ngọn núi đều bao phủ ở trong một tầng sương mù, nếu cẩn thận muốn thấy rõ, lại sẽ cảm thấy núi này giống như đang vặn vẹo, như là giãy giụa muốn rút lên khỏi mặt đất.

Thậm chí có người nhìn lâu, sẽ cảm thấy núi này muốn trấn áp mình, thậm chí sau khi trở về liền bắt đầu gặp ác mộng, trong mộng núi kia bay lên, mang mình cùng người của một tòa thành này đều trấn áp ở dưới núi, mời tu sĩ chuyên môn làm phép, mới có thể xua tan yểm tượng trong lòng.

Thực vật trên Kiếm Linh sơn không là màu xanh tươi sáng nữa, mà là màu mực càng thêm nồng đậm, khí chất cả ngọn núi trở nên thâm trầm quỷ dị khó nói.

Đây xem như danh sơn đại phái đầu tiên bị chiếm núi, chỉ là mọi người một đoạn thời gian đó, tựa như đều bận rộn việc khác, chỉ có người vương thất Đại Chu từng lên Kiếm Linh sơn, về sau Kiếm Linh sơn liền bị Chu Yến Tầm thuận lợi chiếm cứ.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều người cho rằng, đều là đệ tử Kiếm Linh sơn nội đấu, một bên thua xuống núi, Chu Yến Tầm thắng vì sao không thể ở lại trên núi, nàng chính là chính tông Kiếm Linh sơn.

Tên ban đầu của Xích Tâm đương nhiên không gọi là Xích Tâm, đây là Chu Yến Tầm đổi tên giúp hắn, hắn vốn là thành viên vương thất, chính là năm đó sau khi người vương thất Đại Chu lên núi, lại đưa lên núi, trong đó có giao dịch gì không, người ngoài không thể biết, nhưng lại có rất nhiều người cho rằng, đây là vương thất Đại Chu chống lưng cho Chu Yến Tầm.

Chỉ là còn có người nói, Chu Yến Tầm cũng không cần có người chống lưng cho nàng, nàng và vương thất Đại Chu liên hệ, chỉ là bởi vì nàng vốn là thất công chúa của vương thất Đại Chu, bọn họ vốn là một thể.

Cũng có người ở sau khi Kiếm Linh sơn dị biến ý đồ lẻn vào trong núi, hoặc là mất tích, hoặc không hiểu sao xuống núi, đi hỏi những người vòng vèo xuóng núi kia vì sao lại xuống, bọn họ thế mà không thể trả lời, bảo bọn họ nghĩ kỹ, lại sẽ ở trong lòng sinh ra nỗi sợ hãi vô biên.

Xích Tâm lên núi, hộp kiếm trên lưng hắn liền bắt đầu phát ra thanh quang, phá vỡ sương mù trên núi, để hắn một đường thông suốt lên núi, sau đó hắn ở chỗ sâu trong sương mù, tìm được một tòa cung điện duy nhất sáng đèn kia.

Toàn bộ Kiếm Linh sơn là cô tịch, đây cũng là nguyên nhân hắn vì sao luôn xuống núi.

Kiếm Linh sơn ban đầu nhiều cung điện như vậy, đều tối đen, là trống trơn, thậm chí bên trong đều có vết máu chưa tẩy rửa, còn có thể đủ từ trên bức tường những cung điện này nhìn thấy từng vết kiếm.

Hắn đi tới Thừa Lộ điện.

Đây là chỗ ở của sư phụ hắn, nhưng một điện này rất lớn, sư phụ hắn Chu Yến Tầm lại chỉ ở một phòng nhỏ trong đó, nơi khác đều là bóng tối.

Lúc này, sắc trời đã tối đi, hơn nữa bởi vì Kiếm Linh sơn này sau lúc ban đầu kiếm khí đánh tan tất cả mây mù, trên không đỉnh núi này luôn bị một tầng mây thật dày bao phủ, cho nên ánh sáng từ trước tới giờ đều chưa từng sáng ngời.

Cửa điện mở rộng, một cánh cửa cực lớn kia bên trái, có một nửa đã bị kiếm chặt đứt, cửa điện này từ trước tới giờ đều chưa từng mở.

Xích Tâm còn nhớ lúc mình lần đầu tiên tới, nhìn thấy thi thể nằm úp sấp trên bậc cửa này

Hắn xuyên qua đại điện u ám, không dám nhìn tượng thần đã mất đầu dựng đứng trong đại điện, đi về phía sau điện.

Thân là đệ tứ cảnh, hắn cũng vẫn như cũ cảm thấy hơi sợ hãi, hắn luôn cảm thấy những người kia ban đầu của Kiếm Linh sơn đã hóa thành tà linh bồi hồi chung quanh nơi này.

Sau điện có một tòa tiểu viện, trong tiểu viện đó có một ngọn đèn sáng hàng năm.

Đó là chỗ ở của sư phụ hắn Chu Yến Tầm.

Cửa tiểu viện đóng quanh năm.

Một đường lên núi, cảm giác ủy khuất ban đầu chịu nhục nhã sinh ra sớm đã phai nhạt.

Hắn gõ vang cửa, sau ba lần liên tục không dám gõ nữa, lại qua một hồi lâu, hắn mới nghe được bên trong truyền đến một thanh âm, nói: "Vào đi."

Hắn hít sâu một hơi đẩy cửa ra, đi tới trong sân.

Này sân cũng không lớn, nhưng thắng ở hẻo lánh yên tĩnh.

Hắn ngẩng đầu nhìn hai cái bóng soi lên trên cửa sổ, hắn không dám tới gần nữa, lại càng không dám đẩy cửa đi vào.

Hắn đương nhiên là từng gặp Chu Yến Tầm, dù sao Chu Yến Tầm cũng không phải từ trước tới giờ đều không ra khỏi nơi này, nhưng hắn chưa từng thấy một người khác kia trong phòng Chu Yến Tầm, chỉ ở nơi này từng thấy bóng dáng của y.

Bình Luận (0)
Comment