"Đây là kiếm pháp gì?"
Nguyên Sơ Chiếu nhìn không quá rõ, cho nên xoay người rời khỏi, bởi vì trong mơ hồ, hắn cảm giác được có một kiếm ý sắc bén đang tập trung mình, tựa như có một kiếm sắp xé gió mà đến.
Một kiếm Kinh Hồng này, một vùng này dưới Kiếm Linh sơn rất nhiều người đều thấy được.
Mà trên Kiếm Linh sơn, lại có một nữ tử đứng ở trên đỉnh nhọn một cung điện nhìn một màn này.
Nữ tử này trang phục đạo gia, không phấn son trang điểm, nhưng trên thân lại có một cảm giác diễm lệ khác thường làm người ta khó có thể dời mắt, đây là thiên sinh lệ chất.
Nàng nhìn về phía Từ Ân tự dưới núi, mà ở bên thân của nàng, lại có một cái bóng như có như không đứng ở nơi đó, cũng nhìn dưới núi.
"Kiếm này như cầu vồng, chợt lên chợt ẩn, linh hồn thân thể đều giết, thật đẹp làm người ta kinh ngạc than thở!"
Chu Yến Tầm phát ra một tiếng cảm thán.
Nguyên Sơ Chiếu thấy được kiếm pháp của Lâu Cận Thần, trong lòng kinh sợ, lại sinh ra một ý tưởng khác, hắn cảm thấy mình có lẽ có thể mang chi tiết của Lâu Cận Thần đi nói cho người trên Kiếm Linh sơn.
Vì thế xoay người hướng về trên Kiếm Linh sơn mà đi, cả người hắn hóa thành mấy chục ảo ảnh, một đường đi vội thẳng tắp ở không trung, thân thể hắn mỗi một lần đều là ảo ảnh trước nhất đột nhiên biến thành thân thể chân thật, lại có mấy chục ảo ảnh hướng về phía trước chạy vội.
Hắn một đường hướng về Kiếm Linh sơn mà đi.
Rất nhanh, Kiếm Linh sơn đã ở trong mắt hắn.
Trong mắt hắn, mây mù trên núi này đều như đang vặn vẹo, chẳng qua, trong lòng hắn cũng không sợ, bởi vì hắn cho rằng mình là người tới giúp Chu Yến Tầm.
Cho nên hắn hướng về trên núi lớn tiếng nói: "Tại hạ Nguyên Sơ Chiếu, có việc bẩm báo sơn chủ, thỉnh cầu gặp một chút."
Nói xong hắn hướng về trên núi mà đi, vẫn như cũ là hóa thành mấy chục ảo ảnh tiến lên.
Một đường thông suốt, xuyên qua sương mù, hướng tới đỉnh núi, nhưng đột nhiên, hắn cảm thấy trong lòng trầm xuống, giống như bị một lực lượng nặng nề đè ép, ảo ảnh thân pháp của hắn thế mà không thể thi triển, đồng thời, hắn nhìn thấy một đạo quang từ đỉnh núi hạ xuống.
Hắn muốn dốc sức né tránh, nhưng thể xác và tinh thần lại như bị núi trấn áp, hào quang kia lại nhanh không thể tưởng tượng, lại giống như gió nhẹ lướt qua thân thể hắn, thân thể hắn nháy mắt từ giữa xé ra thành hai nửa.
Máu tươi bắn tung tóe trong núi, thi thể rơi vào trong cây cối, đôi mắt hắn vẫn soi bóng một màn một mảng hào quang màu trắng kia phá vỡ sương mù, bay trở về đỉnh núi. ...
"Nghe ngươi nói nhiều như vậy, ngươi còn chưa từng nói Chu Yến Tầm là người thế nào đâu?" Lâu Cận Thần nói.
Bạch Dã Kiếm quay đầu, Tiết Bảo Nhi đã về tới trong phòng của nàng, đi suy tư phép Lâu Cận Thần truyền cho, mà Lâu Cận Thần ở nơi đó dùng thanh kiếm vừa mới giết cường địch kia cắt móng tay của mình.
"Ngươi có phải thích đại sư tỷ của ngươi hay không?" Lâu Cận Thần hỏi.
"Ta..." Bạch Dã Kiếm trong thời gian ngắn thế mà bị kẹt, Lâu Cận Thần ngẩng đầu.
Bạch Dã Kiếm nói: "Ở trước khi gặp chuyện, toàn bộ mọi người đều thích đại sư tỷ, ở phương diện kiếm thuật có cái gì không hiểu, chỉ cần đến hỏi sư tỷ nhất định sẽ có đáp án, cho dù là giữa đồng môn có gì mâu thuẫn, cũng thích để đại sư tỷ phân xử, thật ra rất nhiều người đều cho rằng đại sư tỷ sẽ là chưởng môn đời tiếp theo hoàn toàn xứng đáng."
"Nhưng, tất cả đều đã không thể vãn hồi nữa."
Lâu Cận Thần đứng dậy, hắn tới cửa sổ một bên khác nhìn bên ngoài, trong tai nghe Bạch Dã Kiếm kể, trong lòng lại nghĩ một người.
"Hà Huyễn Chân, ngươi từng gặp không?" Lâu Cận Thần đột nhiên hỏi.
Bạch Dã Kiếm ở lúc nghe được cái tên này, đầu tiên là nghi hoặc, theo đó trong lòng sinh ra kinh sợ, nói: "Ta thế mà quên nàng rồi, ngươi từng gặp nàng sao?"
"Ta từng gặp." Lâu Cận Thần nói: "Ta còn nhớ lúc ấy nàng đang tránh né người nào, ngươi xác định nàng là đứa nhỏ sư tỷ Chu Yến Tầm của ngươi sinh sao?"
"Ta xác định, lúc nàng sinh đứa nhỏ kia, lúc ấy ta ở ngay bên ngoài, nhưng thời gian qua tới giờ, ta thế mà không nhớ tới nàng." Bạch Dã Kiếm nói.
"Hà Huyễn Chân, nàng vì sao có cái tên này, họ này của nàng là do đâu mà có?" Lâu Cận Thần lại hỏi.
Bạch Dã Kiếm lại trầm ngâm một phen, nói: "Ta nhớ rõ sư tỷ từng nói, nại hà thiên địa dễ thay đổi, thai nghén huyễn vọng, dính máu hóa chân, cho nên đặt tên là Hà Huyễn Chân."
Lâu Cận Thần nhấm nháp một câu này, lại hỏi: "Còn từng nói cái gì không?"
Bạch Dã Kiếm cũng cau mày, hắn phát hiện rất nhiều chuyện với sư tỷ thế mà đều đã quên, lấy tu vi hắn như bây giờ, vô luận là chuyện gì, tất cả đều sẽ bị ghi tạc trong lòng, chỉ cần muốn đi nhớ, tuyệt đối có thể nhớ ra được.
"Tựa như còn nói, còn nói gì đó nhỉ? Là cái gì đây..." Bạch Dã Kiếm đột nhiên trở nên nôn nóng, đi qua đi lại ở trong phòng, trên bàn mặt còn bày đồ ăn thừa cùng bầu rượu rỗng, tản ra mùi rượu.