"Đây là Công Thúc tiên sinh chưa dốc hết sức, ngươi xem Công Thúc tiên sinh vừa phát lực, nàng chỉ có thể chạy trốn."
"Phụ Cốt Kim Ti của Công Thúc tiên sinh đó là thông qua từng phần chiến tích mà đạt được cái tên pháp khí, nữ tu tới từ nơi khác này không hiểu quy củ Hoa Điệp thành, thế mà ở nóc nhà ngắm bướm hoa, đây là phạm vào tối kỵ của nhị phu nhân."
"Đáng tiếc một nữ tu tốt, thân phận dung mạo đều tốt, kiếm thuật cũng tốt."
Tiết Bảo Nhi sau khi vung kiếm lên trời cao, ở nháy mắt kéo giãn một ít khoảng cách với tơ vàng kia, kiếm quang ban đầu vờn quanh ở trên người chính nàng, lại thoát ly quanh thân của nàng, mang theo một mảng ánh sáng bạc, từ trên cao cắt xuống, tiếng kiếm ngân vang lạnh thấu xương.
Mà một mảng hào quang trên thân Tiết Bảo Nhi, đặt ở trong mắt mọi người, thế mà sinh ra thấy một cơn lạnh lẽo, chỉ cảm thấy nữ tu này thánh khiết vô cùng, mang theo một mảng âm hàn.
Nàng chưa hiển lộ pháp tượng rõ ràng, nhưng thật ra nàng đã hiển lộ pháp tượng.
Thái Âm Bảo Kính Quan Tưởng Pháp của nàng, quan tưởng là Thái Âm giống như gương báu, gương soi bản thân, người trong gương là thần trong mặt trăng.
Nói gián tiếp, nàng là quan tưởng chính nàng là thần trong mặt trăng, chỉ là cũng là đi vòng một lần mà thôi, cho nên bản thân nàng là pháp tượng của mình, ánh sáng quanh thân nàng liền đại biểu cho hào quang mặt trăng.
Đây là phép tu hành Lâu Cận Thần truyền.
Minh Ngọc Kiếm của nàng mang theo một mảng ánh trăng chém xuống, nhưng tơ vàng kia lúc này lại bày ra sự linh động quỷ dị, chỉ thấy tơ vàng vặn vẹo, thế mà như sinh ra ảo giác, nó như là hóa thành một con rắn dài màu vàng, uốn lượn leo lên không trung.
Ở trong ảo giác đột nhiên sinh ra này, con rắn vàng thế mà như âm thần, lấy một loại vặn vẹo quỷ dị, né tránh kiếm quang của Minh Ngọc Kiếm.
Tiết Bảo Nhi thế mà không biết kiếm của mình rốt cuộc có chém ở trên tơ vàng kia hay không.
Đôi mắt của nàng dâng trào ánh sáng màu trắng, mục đích chính là vì nhìn thấu ảo giác tơ vàng sinh ra kia, ảo giác vào trong lòng sẽ hóa thực, sau hóa thực là đại hung, có nguy hiểm tính mạng.
Tuy nàng còn chưa từng gặp loại chuyện này, nhưng Lâu Cận Thần từng cường điệu nói, ảo giác nhìn như là vọng tượng, nhưng sau khi vào mắt vào lòng lại sẽ từ huyễn biến thành thực.
Cho nên nàng trước giờ cảnh giác thứ này, chỉ là đôi mắt của nàng lại không cách nào nhìn thấu cái này, cũng may nàng quanh thân ánh sáng lạnh lẽo, pháp niệm thắt chặt.
Nhưng con rắn vàng kia lấy một loại phương thức quỷ dị uốn éo qua công kích của Minh Ngọc Kiếm, khi xuất hiện ở trước người Tiết Bảo Nhi, nháy mắt chịu cản trở, một mảng dày đặc kia, chặn con rắn vàng quỷ dị kia.
Nhưng con rắn vàng kia lại chui về phía trước, thân thể giãy giụa, hàn quang kia liền bị khoan thủng.
Mà con rắn vàng ở giờ khắc này lại hóa thành một sợi tơ nho nhỏ, lợi hại như kim như kiếm, nháy mắt liền đâm thủng hộ thân pháp niệm của Tiết Bảo Nhi.
Chỉ trong nháy mắt, nàng cảm giác tơ vàng này hóa thành mấy chục đạo, nàng lại không cách nào xác định một sợi nào là thật một sợi nào là giả, lại hoặc đều là thật, không có phân chia thật giả.
Nàng tuy kinh nhưng không loạn, trong miệng phun ra một mảng kiếm quang, hợp lại với pháp niệm của mình, bọc thân thể của nàng, chui qua giữa tơ vàng hầu như tiếp xúc với thân thể kia.
Phía dưới có người phát ra tiếng kinh hô, bởi vì vừa rồi kiếm của nàng ở ngoài thân, bị tơ vàng chặn không thể trở lại bên người, mọi người đều cho rằng nàng đã khó có thể chạy thoát, bởi vì loại phương thức nhanh chóng kéo giãn khoảng cách đó của nàng, là cần kiếm quang quấn thân ngự kiếm mà đi.
Nhưng nàng lại ở sau khi phun ra một ngụm kiếm khí, vẫn như cũ có thể làm được cực nhanh từ trong khe hở đó thoát thân.
Nàng vừa thoát thân, Minh Ngọc Kiếm đã bảo vệ ở trên người, lại bắt đầu du đấu với tơ vàng kia.
Nàng bây giờ thân pháp tự nhiên là nhanh hơn linh động hơn, tơ vàng kia thế mà có cảm giác nhất thời không làm gì được Tiết Bảo Nhi, Tiết Bảo Nhi tuy cũng không có bao nhiêu sức phản kích, chỉ có thể không ngừng di chuyển, thế mà giằng co.
"Hừ!"
Trong hư không đột nhiên vang lên tiếng hừ lạnh, đây là nhị phu nhân kia hừ lạnh.
Lại có một tràng tiếng cười vang lên.
"Ha ha ha, hảo kiếm pháp, ngự kiếm thuật như thế, cho dù là đệ tử Kiếm Linh sơn năm đó, cũng khó có trình độ như vậy, chẳng qua, đến đây là dừng rồi."
Người này dứt lời, lại là trong hư không vang lên một tiếng sấm giữa trời quang, thanh âm nổ vang.
"!"
Tiết Bảo Nhi chỉ cảm thấy thanh âm này giống như sấm sét, vào trong tai nàng, nổ tung ở trong pháp niệm âm thần của nàng, một tích tắc này, nàng chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, âm thần thế mà có một loại cảm giác sắp tán loạn, nàng trong thời gian ngắn thế mà không thể bảo trì ngự không.
Tơ vàng ở một tích tắc này đã tới người.