Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 938 - Chương 938: Phi Quang Trảm Hồn, Trời Sinh Hoàn Mỹ (1)

Chương 938: Phi Quang Trảm Hồn, trời sinh hoàn mỹ (1) Chương 938: Phi Quang Trảm Hồn, trời sinh hoàn mỹ (1)Chương 938: Phi Quang Trảm Hồn, trời sinh hoàn mỹ (1)

Thời gian còn chưa đến, phía dưới đã truyền đến một thanh âm:

"Các ngươi xuống đi, người đã chết rồi."

Cơ Băng Nhạn và Tiêu Phi Quang rất kinh ngạc và không khỏi nhìn chằm chằm vào 'Thái Dương cung' thần bí này.

Trong lòng bọn họ biết rất rõ rằng nếu người trong thế giới này đều chết sau khi bước vào vậy thì những người bọn họ sẽ phải tự bước vào.

Chỉ là trong lòng bọn họ biết rất rõ rằng những người không đến từ thế giới này chắc chắn sẽ phải chịu lực áp chế mạnh mẽ nếu bước vào một nơi như vậy.

Nguyên nhân của nó rất đơn giản, loại thiên thể như mặt trời này nhất định sẽ thu hút sự sùng bái và tế lễ của mọi người qua nhiều thế hệ, mặt trời là sự tồn tại rất lâu đời, mà trong Thái Dương cung này nhất định đã tập hợp rất nhiều nguyện lực hương hoả, nhất định sẽ dung hợp với chân hoả của mặt trời.

Thế là sẽ hình thành nên một loại sức mạnh bài ngoại tự nhiên. Đối với người ngoài tới, sẽ có một sự thiêu đốt dữ dội hơn và mãnh liệt hơn, giống như một kiểu chối bỏ của thế giới này. Hai người quay người lại, thuận theo thông đạo sương mù đi xuống. Trên đài quan sát của vương cung Đại Châu, trước mặt một đạo nhân có cổ quái kỳ lạ, có một con rồng mây khổng lồ đang uốn lượn trên bầu trời. Hai đường sáng chui ra từ trong đám mây mù, lượn quanh trong hư không rồi đáp xuống đất, mà đám mây mù kia lại hoá thành một chiếc sừng cong khi đạo nhân có tướng mạo cổ quái giơ tay ra. Chiếc sừng cong này là một loại bảo vật được luyện chế từ sừng của một quái thú tên là Khúc Giác Tinh Thú, nó có tên gọi là Thông Thiên Vụ Giác. Sau khi động dụng, có thể hoá thành một vùng thông đạo mây mù, trực tiếp từ điểm này đi sang điểm khác."Lại chết rồi?"

Tiêu Phi Quang cau mày hỏi. Kể từ sau khi nếm thất bại dưới tay Lâu Cận Thần, hắn ta đã không còn coi thường người trên thế giới này như trước nữa. Cơ Băng Nhạn nhìn ba ngọn đèn hồn đã tắt kia, nói:

"Việc luyện chế Hộ Thân Hương Nguyện Phù kia thế nào rồi?"

Tổ Thiên Thọ biết nàng có ý gì, nói:

"Gần xong rồi."

"Vậy lần tiếp theo, người của chúng ta phải tiến vào rồi. Người trên thế giới này không thể dùng tiếp được, nhưng người của chúng ta tiến vào cũng chưa chắc có thể làm được trong một sớm một chiều. Chúng ta phải chuẩn bị một cách vẹn toàn."

Cơ Băng Nhạn không biết tại sao trong lòng lại sản sinh ra một nỗi lo lắng. Lúc này, không biết vì sao, trong lòng Cơ Băng Nhạn lại đột nhiên nghĩ đến Lâu Cận Thần. Ngay cả Châu Võ Nghiệp, người đứng đầu Nhân Tu Bảng trong giới này cũng chết ở bên trong đó, nhưng nàng lại cảm thấy nếu Lâu Cận Thần có thể tiến vào trong đó, có lẽ sẽ có hiệu quả khác biệt. Không biết tại sao, nhưng kể từ khi gặp Lâu Cận Thần, nàng bèn có một loại cảm giác Lâu Cận Thần này thâm sâu khó lường. Đôi khi nàng nghĩ rằng rõ ràng Lâu Cận Thần chỉ được xếp hạng thứ hai mươi ba trong Nhân Tu Bảng, vậy sau ngần ấy ngày, chẳng lẽ người sau vượt người trước? Nàng có chút không tin, nhưng trực giác của nàng mách bảo, Lâu Cận Thần là một người thần bí và đáng sợ. Nàng và Tổ Thiên Thọ và Tiêu Phi Quang chia tay nhau, từng người trở về kể lại tình hình với sư trưởng của mình, sau đó bọn họ đương nhiên sẽ đi trao đổi ý kiến.

Mà Cơ Băng Nhạn lại tới Kinh Lạc cung. Sau khi nghe sư thúc của mình phân tích, nàng biết rằng việc Lâu Cận Thần gia nhập Huyền Thiên tông gần như là điều không thể, nhưng nàng vẫn ôm một tia hy vọng đến Kinh Lạc cung. Sau đó nàng nhìn thấy Tiết Bảo Nhi và Bạch Tiểu Thích ở đây. Nàng đều đã từng gặp hai người này, cũng để ý tới việc khảo hạch nhập môn của bọn họ, nàng cảm thấy vô cùng tốt. Nếu bọn họ tu luyện ở Huyền Thiên tông từ nhỏ, nhất định sẽ trở thành đệ tử cốt lõi.

Nhưng hiện tại, những người bọn họ chỉ có thể coi là đới nghệ đầu sư, vĩnh viễn không có khả năng trở thành đệ tử cốt lõi.

- Giải thích,'đới nghệ đầu sư” nghĩa là trước khi theo một sư phụ nào đó, đã bái qua mấy sư phụ rồi. Hết giải thích.

Lúc này, cả hai người bọn họ đều đang nghe Lâu Cận Thần giảng pháp. Lâu Cận Thần đang giảng về kiếm thuật, nàng nghe một hồi, vốn cảm thấy mình không nên nghe nhưng sau khi nghe rồi lại không nhịn được mà tiếp tục nghe. Có điều, Lâu Cận Thần cũng không vì vậy mà dừng lại.'Môn kiếm thuật này, ta sẽ gọi nó là 'Phi Quang Trảm Hồn, lấy Kiếm Hoàn làm kiếm, kiếm hợp với tâm, thắt chặt tâm niệm, sâu xa mà bất động, dùng ý bùng nổ làm cuộn tung niệm khí, Kiếm Hoàn nổ tung như ánh sáng bắn ra, xuyên thấu hư không, rồi lại tụ hội lại trên người kẻ địch, kiếm ý bạo phát, lực tăng gấp bội." "Trong đây có hai điều mấu chốt cần nhớ.

Trước khi phát kiếm, phải hợp nhất với tâm, tập trung tâm trí, tránh nảy sinh tạp niệm, từ đó vào thời khắc bắn ra, kiếm quang cuộn tung, thậm chí những tạp niệm vào lúc này cũng chuyển động theo nó, bay về cùng một nơi, rồi khi tụ hợp lại tự nhiên sẽ như gió mưa đầy trời quy vê sông nước.
Bình Luận (0)
Comment