Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 974 - Chương 974: Nhìn Thấy (2)

Chương 974: Nhìn thấy (2) Chương 974: Nhìn thấy (2)Chương 974: Nhìn thấy (2)

Đều có liên quan tới lửa, mà lửa khiến hắn rất nhanh nghĩ đến thái dương, hắn thâm nghĩ chẳng lẽ có người nhằm vào thái dương của giới này.

Lâu Cận Thần cảm thấy mặt trời giống như một mảnh đất màu mỡ, chỉ cần gieo hạt vào đó thì sẽ mọc ra thứ gì, tương lai kết trái.

Nghĩ đến trái, lòng hắn máy động, hắn cho rằng thứ khiến những cường giả trong Tinh Vũ cũng động lòng thì chỉ có Đạo Quả, nếu không thì đám cường giả kia cần gì đáp lại những tu sĩ bình thường này?

Vì muốn có nên mới đồng ý tất cả.

Lâu Cận Thần nghĩ cách khiến ánh sáng của thái dương không còn lu mờ nữa, còn mục đích của Táo Vương Gia và Hỏa Đức Tinh Quân là cái gì nhỉ?

Hắn quyết định trực tiếp đi hỏi một câu. Đầu tiên là tìm Khưu Văn trong Hỏa Thần Giáo. Khưu Văn mặc áo đỏ thâm, thoạt nhìn già nua nhiều, nhưng Lâu Cận Thần lại cảm thấy hơi thở trên người hắn ta càng thêm thuần túy. Lâu Cận Thần hỏi:

"Khưu đại tế, có thể nói rõ cho ta về Hỏa Đức Tinh Quân không?”

"Ta khó mà nói rõ, cảm giác đó hoảng hốt, nếu Kiếm Hoàn nhìn thấy thì mới biết được."

Khưu Văn biết Lâu Cận Thần không thể nào trông thấy, nhưng hắn ta lại miêu tả không ra. Khưu Văn chỉ biết rằng Hỏa Đức Tinh Quân nói chuyện với mình, nhưng bảo hắn ta kể rõ thì không nói được. Lâu Cận Thần nói:

"Vậy lần sau ngươi trao đổi với Hỏa Đức Tinh Quân đó, ta sẽ cùng ngươi cảm thụ."

Khưu Văn trong lòng giật nảy mình, hắn ta không biết Lâu Cận Thần cư nhiên còn có thể cùng mình cảm thụ, trong lòng kinh ngạc vô cùng. Không cần kinh ngạc, người tu hành dựa vào trao đổi thần linh như các ngươi ở trong mắt ta là rước thần vào linh đài của mình, nhìn như cường đại, nhưng mà hết thảy đều là của người khác, tu hành chỉ là công dã tràng, là hoa trong gương trăng trong nước."

"Mà chúng ta cảm ứng thiên địa, thải khí dưỡng thần, thần tráng mà biết Âm Dương Ngũ Hành mới là đường ngay †ự mình chứng đạo. Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, hãy thử rước thần."

Sau khi Lâu Cận Thần nói xong, Khưu Văn đồng ý, hắn ta vào một hang núi, ở đây có một hố lửa, xem như nơi tu luyện của Khưu Văn. Chính giữa tảng đá đục mở một cái hố, bên trong đều là một ít mồi lửa chưa tắt. Khưu Văn đút mấy khúc củi khô vào, chốc lát sau củi cháy. Khưu Văn ngồi quỳ bên hố, đối mặt với ngọn lửa. Lâu Cận Thần đến phía sau Khưu Văn, lúc này, Khưu Văn cảm thấy phía sau hắn ta như thể đang dựa vào một ngọn núi, tối đen che kín trời, hắn ta biết đây là ảo giác của mình. Khưu Văn ổn định tâm thần, cảm ứng lửa bốc cháy, tụng niệm lời cầu chúc mà mình mới sáng tạo ra.'Hỡi thần trong lửa không chỗ không ở..."

Khi Khưu Văn đọc đến câu này thì cảm giác ý thức như vươn cao vô hạn. Cảm giác này rất quái, rất khiến người hoảng sợ, hoàn toàn không còn tự chủ, nóc hang giống như mở rộng nhất, dường như hắn ta nhìn thấy một mảnh biển lửa, ánh lửa rực rỡ. Nhưng lần này Khưu Văn tăng thêm một phần cảm giác, hắn ta cảm giác có người đi theo sau mình, dường như là mình cống trên lưng, hoặc như bị người níu áo, nhưng hắn ta không thể ngoái đầu nhìn. Lâu Cận Thần có thể bám vào ý niệm của Hỏa Thần nổi điên chứ nói gì ý niệm của Khưu Văn. Lâu Cận Thần cũng ngước đầu nhìn lửa kia. Lửa đỏ thâm không ngừng búng lên, sâu bên trong tựa như dung nham trong núi lửa. Lâu Cận Thần không nhìn thấy Hỏa Đức Tinh Quân, có lế cảnh tượng này là Hỏa Đức Tinh Quân? Ngay lúc này, một ngọn lửa đột nhiên ngưng kết bất động, hình thành một người áo đỏ thoáng hiện, người đó đứng ở ngoài rìa nhìn xuống."Ngươi là ai mà dám cướp tín đồ của bản quân?"

Tùy theo âm thanh này nói xong, lửa đi theo tới, trong mắt của hắn nhìn thấy sắc đỏ thâm đổ ập xuống. Khưu Văn cảm giác cả người trở nên nóng rực từ đầu đến chân. Trong khoảnh khắc hắn ta giống con tôm bị nấu chín. Lâu Cận Thần cảm giác được trong vô hình có một luồng nóng cháy và thiêu đốt trí mạng ập về phía mình. Đôi mắt hắn sáng lên, hắn nhìn xuyên qua khoảng không trông thấy ngọn lửa từ hư vô ập về phía mình. Nó giống như ảo ảnh, giống như sự tưởng tượng của mình. Lâu Cận Thần biết tất cả là vì mình bám lên người Khưu Văn nhìn trộm mà vời đến thần niệm đốt chết. Từ khi vào thất cảnh tới nay, hắn đã có hiểu biết mới về một số pháp thuật.

Có người từng nói, các loại pháp đều là vọng tưởng, tuy rằng hắn không hoàn toàn đồng ý, nhưng hắn vẫn cảm thấy các loại pháp đều có thể coi là vọng tưởng, dùng kiếm ý chém vọng tưởng để chém pháp của người khác. Trong mắt hắn phản chiếu ngọn lửa tuôn ra từ hư vô, tay lập tức rút kiếm cắm trong tóc ra, tiểu kiếm bị ngón tay kẹp chém vào không trung trước người, kiếm lóe tia sáng lạnh giống như cắt đứt tơ đỏ vô hình, hư không trống rỗng sinh gợn sóng, lại như bị cắt đứt. Nhất Kiếm Phân Âm Dương. Ngọn lửa bị hắn chặt đứt. Chỉ trong tích tắc, liên kết hình thành từ ánh nhìn bị đứt, pháp thuật của đối phương không thể rơi xuống người hắn.
Bình Luận (0)
Comment