Chương 983: Huyền Thiên Cửu Biến, Nguyệt Câu Sát
Chương 983: Huyền Thiên Cửu Biến, Nguyệt Câu SátChương 983: Huyền Thiên Cửu Biến, Nguyệt Câu Sát
Đấu pháp tràng cũng không phải nơi đóng kín mà nằm trong thung lũng, đi hai hướng nam bắc, còn hai bên đông tây là vách vực.
Nói là đấu pháp tràng nhưng khá thô ráp.
Hai người đứng ở hai đầu đối diện.
Những người khác đứng trên tâng mái đục giữa hai bên vách vực nhìn xuống quan sát.
Vị đệ tử Huyền Thiên Tông kia tên là Phùng Dã, xem như con cháu thế gia.
Huyền Thiên Tông khai tông lập phái nhiều năm, bên trong đã sớm hình thành thế gia.
Gia gia, phụ thân của Phùng Dã đều là đệ tử Huyền Thiên Tông, dù chưa tới Nhập Hư cảnh nhưng xứng là thế gia tu hành trên Thiên Huyền Tinh.
Phùng Dã chọn hướng nam, đi vào từ đầu thung lũng, ánh sáng mặt trời chiếu lên người hắn ta hòa cùng hơi thở của hắn ta, giống như ánh sáng mặt trời lan tỏa lên trời, là pháp lực của hắn ta tiết lộ ra ngoài. Tay Phùng Dã cầm một cây quạt lông vũ màu đỏ tràn ngập hơi thở của lửa. Đặng Định cũng phát hiện người ở đây đều am hiểu luyện bảo, công pháp ở đây chủ yếu là luyện khí, luyện chân khí đan điền, diễn sinh vạn pháp. Đặng Định từng đọc công pháp trúc cơ căn bản nhất. Tuy nhiều danh từ khác nhau nhưng trung tâm căn bản tương tự luyện khí pháp mà sư huynh viết. Đặng Định tu là ngự ma đạo, ngự ma trong lòng. Đại ma sinh ra từ niệm. Mấy năm nay Đặng Định đã nuôi ra sáu đại ma đầu gồm có nộ, ai, sợ, ái, ác, dục, đưa hắn ta vào lục cảnh. Đây là sáu ma đầu bình thường vào lục cảnh, nhưng Đặng Định biết sâu trong lòng mình còn có một ma đầu không phải ma đầu. Ma đầu đó là đại sư huynh của hắn ta, là dấu ấn trong lòng vĩnh viễn không thể xóa nhòa. Bản thân hắn ta thậm chí đều không biết tại sao đại sư huynh sẽ trở thành đại ma trong lòng mình, bình thường lúc muốn gọi ra cũng không thể, chỉ lúc tuyệt vọng hoặc trong tình huống cực đoan mới gọi ra được. Theo ý niệm của Đặng Định, sáu ma lần lượt hiện ra trong lòng hắn ta, ánh mắt của hắn ta nhìn chăm chú người đến từ ánh sáng mặt trời. Phùng Dã không quá để bụng, cho rằng một tu sĩ từ tiểu giới thì công pháp hẹp hòi, có lẽ sẽ có mấy phần xảo diệu và uy lực, nhưng chiều rộng và mức độ hồn tinh khiết tuyệt đối không bằng môn phái của mình. Hắn †a nhìn thấy đối phương đứng trong bóng ma, trong lòng không kiềm được thầm nghĩ:
"Quả nhiên là đến từ một địa phương nhỏ, luôn ẩn nấp trong bóng tối, hy vọng có thể đánh lén thành công."
Phùng Dã từng đi đến giữa thung lũng, ánh lửa trong hư không vây quanh hắn ta. Phùng Dã giỏi hỏa pháp, pháp bảo trên tay tên là Thất Cầm Ly Hỏa Phiến, dùng lông chim của bảy loại hỏa tính linh điểu làm tài liệu gốc luyện chế ra, đã có lịch sử trên trăm năm trong gia tộc của hắn ta. Trong lòng Phùng Dã chợt bùng cháy lửa giận, các loại suy nghĩ dâng lên não, trong khoảnh khắc trong lòng dâng lên các loại ý niệm, pháp lực tan rã. Phùng Dã nhìn bóng tối phía trước, không thấy người nhưng hắn ta nhìn thấy một đôi mắt. Đôi mắt đó khiến Phùng Dã hoảng sợ, tức giận, ánh sáng đỏ như áo choàng bay sau lưng Phùng Dã nhanh chóng tối xuống. Người trông thấy cảnh này đều nghi hoặc, hoặc là bản thân hắn ta thu lại pháp lực, hoặc là hắn ta đã trúng pháp thuật. Cảnh tượng bên ngoài đến từ ý chí bên trong mà ra. Ngay lúc này, cái bóng một con bạch hạc bay ra từ ngực Phùng Dã, nó phát ra tiếng hót, hắn ta lập tức tỉnh táo lại, vội vàng thu lại pháp niệm. Giây phút này, Phùng Dã biết mình đã trúng pháp thuật, trong lòng vừa thẹn vừa giận, bởi vì suýt mắc mưu ở trước mặt nhiều người. Phùng Dã quạt Thất Cầm Ly Hỏa Phiến, sóng lửa cuồn cuộn dâng lên, chỉ thấy một bóng ma vọt ra từ sau lưng Đặng Định. Cái bóng có sáu đầu và mười hai cánh tay, giống như một vị ma vương, một bàn tay phất qua, sóng lửa rẽ đôi, lại rế bốn, rẽ thành nhiều nhánh nhỏ, cuối cùng tan biến khi đến trước mặt Đặng Định. Pháp tướng sáu đầu mười hai tay lúc trước tiếng hú quái dị như tiếng thú gầm, pháp niệm của Phùng Dã mới tụ lại đã tan vỡ. Phùng Dã cảm giác pháp niệm ngưng tụ bị âm thanh này đánh tan như nước võ vào đống cát. Hắn ta đứng tại chỗ không thể nhúc nhích, Đặng Đỉnh cũng không nhân cơ hội ra tay lần nữa, bởi vì đây là Huyền Thiên Tông, không phải đánh lộn ở bên ngoài, hai bên có nhiều người như vậy đang theo dõi. Lúc này, có người lạnh lùng nói:
"Pháp tà ma ngoại đạo mà dám giương oai trong Huyền Thiên Tông, hôm nay cho ngươi thấy cái gì là pháp thuật Huyền Thiên Tông thật sự.”
Đặng Định chỉ nghe thấy âm thanh chứ không thấy người, nhưng hắn ta biết người này nhất định đang ở khán đài vách núi. Đối phương căn bản không cho hắn ta cơ hội giải thích, trực tiếp thi pháp, trong tai của Đặng Định nghe giọng của đối phương:
"Huyền Thiên Cửu Biến, Nguyệt Câu Sát!"
Giọng nói vừa dứt, một luồng ánh sáng rực rỡ xuất hiện trong bóng tối của hẻm núi, ánh sáng rực rỡ giống như một vầng trăng khuyết. Trăng khuyết mờ mịt mà thần bí, rõ ràng hẳn là rất đẹp, nhưng giống như cái móc đoạt mạng, phần cong tựa lưỡi đao.