Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 993 - Chương 993: Giang Châu Thương Quy An (2)

Chương 993: Giang Châu Thương Quy An (2) Chương 993: Giang Châu Thương Quy An (2)Chương 993: Giang Châu Thương Quy An (2)

"Đây là tiếng ca của Dạ Xoa Miếu, Dạ Xoa Miếu xây trong sông ngầm, âm thanh của nó rất quái dị, vì vậy hãy cẩn thận."

Thương Liệt Sâm khó khăn nói.

"Không sao đâu!"

Thượng Quy An nói, không dừng lại.

Thương Quy An cầm đèn đi thẳng tới, trước mắt chợt trống không, bọn họ đã đến bên sông ngầm, đứng trên một tảng đá to, trên đầu là đá lớn, trước mắt là mạch nước ngầm từ từ chảy, trên tảng đá tối tăm ở phía đối diện có một miếu nhỏ trong tảng đá bị đục rỗng, miếu thắp mấy ngọn đèn, ánh sáng chiếu một quái vật khủng bố đang ngồi.

Con quái vật trông giống như một con ếch hình người ngồi đó, lưng có vây màu đỏ, tay cầm một chiếc nĩa thép, khuôn mặt càng quái dị hơn, một đôi mắt lồi ra, khi nó thấy Thương Quy An thì liếm miệng, thè cái lưỡi đỏ siêu dài.

Trước mặt nó bày bàn thờ và đèn, người ta thắp nhang để Tế Thần, còn nó là đốt cho chính nó. Thương Quy An cau mày nói:

"Thương Quý An người Giang Châu xin mượn đường của ông từ, ơn này không quên."

"Chúc Tùng Linh khiến ta ngăn cản ngươi, nguyện ý cho †a một trận đại tế, ngươi có cái gì có thể cho ta."

Dạ Xoa trong miếu nhỏ ồm ộp nói. Thương Quy An suy nghĩ một hồi, nói:

"Ta có một đoạn pháp có thể giúp ngươi trút bỏ cái vỏ dữ tợn này. Dạ Xoa kia ngẫm nghĩ, lại nhếch môi cười, lộ ra hàm răng bén nói:

"Sao bản tế biết có phải ngươi lừa dối ta hay không? Bản tế chỉ cần vật trước mắt, ngươi đưa đèn cho ta rồi ta sẽ để ngươi rời đi."

Chiếc đèn này chính là pháp bảo bản mệnh của Thương Quy An, không thể nào cho Dạ Xoa. Thương Quy An hỏi:

"Xin ông từ đổi cái khác được không?"

Dạ Xoa òm ọp nói:

"Không được, nếu không giao đèn, hôm nay ngươi không thể rời đi."

Nói xong, yêu quái tuyết thấy thanh kiếm trong tay phải của Thượng Quy An giơ lên chỉ về phía mình, sau đó nó nhìn thấy ánh sáng dâng trào ra, rồi tim nó đau xót, cúi đầu nhìn, phát hiện ngực mình đã thủng một lỗ cháy đen. Trông như bị lửa thiêu rụi hoặc bị kiếm đâm ra, rồi Dạ Xoa nghe thấy một giọng nói:

"Giải!"

Dạ Xoa cảm giác được cơ thể của mình đang phân giải, thân thể nguyên khối lúc này lỏng ra như mục nát, nhanh chóng tan rã. Mắt Dạ Xoa thậm chí nhìn thấy đoàn sáng kia xuất hiện ở bên cạnh mình, tiếp đó lại cấp tốc chui vào vách đá sau lưng, vách đá cũng bị ánh sáng phân giải thành khí, tiếp đó ánh sáng đi vào trong đó, vách đá vẫn còn nhưng hoa văn đã khác, thành hình dạng một vòng xoáy.

Thương Quy An không biết có bao nhiêu người trong Tam Xuyên quận ngăn chặn mình, nhưng hắn ta biết hiện tại đã làm thì không thể nhìn trước nhìn sau, cũng không thể hối hận, hắn ta chỉ có thể dũng cảm tiến về phía trước và nhanh chóng rời đi càng tốt. Không ai có thể nói rõ ràng có bao nhiêu miếu trong Tam Xuyên quận, bởi vì nơi này có miếu thờ lớn, giáo chúng mấy vạn, mà miếu thờ nhỏ thì chỉ có một gia đình thờ. Lấy Tam Xuyên quận làm trung tâm, nó trải rộng ra mọi hướng, giống như những đốm sáng rải rác.

Trong Tam Xuyên quận thường có thần miếu đánh nhau, nhưng có một truyền thống chung tay phòng thủ chống lại kẻ thù ở ngoài, từ lâu trước kia đã truyền xuống luật này, bởi vì trước kia tế miếu không được nhiều người chấp nhận.

Cho nên mọi người tụ tập ở một quận, cùng giúp đỡ lẫn nhau. Lúc này chuông trong Tam Xuyên quận rung lên. Chuông vang nghĩa là có giặc ngoại xâm. Rất nhanh, các ngôi miếu thờ quan trọng đều biết có kẻ lẻn vào Cửu Vĩ Quân Miếu cướp đi một người, điều này khiến mọi người phi thường ngoài ý muốn, người kia cư nhiên có thể mang theo người đi trong lòng đất. Trước một ngôi Kính Linh Miếu, một nữ nhân nâng chiếc gương đen thui soi mặt đất. Trong Kính Linh Miếu thờ Kính Linh huyền diệu, có thể soi khắp người hoặc động vật có khí huyết trong phạm vi mười dặm. Đặc biệt là trên người đang vận dụng pháp lực càng là dễ dàng bị Soi trúng. Nhiều người vây quanh nàng, xem nàng hiếu mặt đất. Lúc bình thường nàng sẽ không dễ dàng làm loại sự tình này, dù sao có hơi hướng rình mò người khác, nhưng giờ thì người ở khu vực này đều đồng ý nàng làm như vậy.

Chỉ thấy trong kính hiện vô số đốm sáng, mọi người có mặt đều cảm thấy như được chiếu sáng, tuy nhiên, cảm giác này nhanh chóng biến mất, những đốm sáng vốn dĩ mờ nhạt trong gương cũng dần dần hiện rõ. Điểm sáng dường như bị thứ gì đó che phủ, như thể đang chìm trong nước. Khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, họ nhanh chóng hiểu rằng đây là người đang đi dưới lòng đất. Đốm sáng từ đen tối đến sáng tỏ, một lúc sau, trong gương chiếu rõ hai người. Nàng đang định thi pháp hút họ ra thì một trong hai người kia đột nhiên ngẩng đầu, tùy theo hắn ta giơ đèn, ánh sáng rực rỡ chiếu khắp gương. Nàng cố gắng lau đi tia sáng, nhưng những tia sáng đủ màu sắc đó dường như đã nhuộm mặt gương, không thể lau sạch, cảm ứng với gương cũng trúc trắc, trong lòng của nàng giật nảy mình, nói:

"Người này không tầm thường, các ngươi biết là lai lịch gì không?”
Bình Luận (0)
Comment