Đạo Tâm Chủng Ma

Chương 120

Ngay tại lúc Tần Thiếu Phong mở cửa sổ, một người đối diện cũng là mở cửa sổ, vừa vặn còn là người quen, chính là Lệ Thiên bị Tần Thiếu Phong đánh một trận, mà đứng ở bên cạnh Lệ Thiên lại là Triệu Thiến Thiến, hai người bọn họ thấy Tần Thiếu Phong, vẻ mặt Lệ Thiên rất bình tĩnh, hướng về Tần Thiếu Phong gật gật đầu, nhưng mà Triệu Thiến Thiến lại là mở to mắt nhìn, nhìn Tần Thiếu Phong, giống như hận không thể đem Tần Thiếu Phong ăn sống nuốt tươi.

Tần Thiếu Phong đối với Triệu Thiến Thiến trợn mắt nhìn không có chút để ý, chỉ là hướng Lệ Thiên vẻ mặt bình tĩnh, nhưng mà chiến ý nồng hậu gật gật đầu, sau đó hướng về vài phòng khác nhìn lại, vài phòng khác này đều là có người mở cửa sổ, giáp phòng này của Tần Thiếu Phong bọn họ lại vừa vặn là hoàng tử chín mươi chín kia.

“Là ngươi!” Hoàng tử chín mươi chín kia sau khi thấy Tần Thiếu Phong chính là hét lên, sau đó lại là hướng về phía sau kêu lên: “Đại hoàng huynh, đại hoàng huynh, chính là tiểu tử này, chính là tiểu tử này giết Hoa công công, khinh nhờn tôn nghiêm của Đại Ngu vương triều ta, ngươi nên vì ta báo thù!”.

Tần Thiếu Phong nghe xong hoàng tử chín mươi chín này nói, chỉ là mỉm cười, cũng không để ý, mà là đang chờ đợi đại hoàng tử kia xuất hiện, quả nhiên, ở hoàng tử chín mươi chín kia vừa mới nói xong, một nam tử trẻ tuổi thoạt nhìn ba mươi tuổi đi tới bên giường, bộ dạng người này ngay thẳng uy nghiêm, toàn thân đều là có một cỗ long khí hoàng giả vờn quanh.

Đây là đại hoàng tử của Đại Ngu vương triều, chẳng qua gã đại hoàng tử này sau khi thấy Tần Thiếu Phong, cũng không nói gì, chỉ là sau khi nhìn một cái cũng quay đầu đi, sau đó chính là nhìn về phía trước, hiển nhiên, cũng không đem Tần Thiếu Phong để ở trong lòng, đối với cái này, Tần Thiếu Phong cũng là không để ý, đợi đến lúc gã đại hoàng tử này cắm ở trong tay mình, gã đại hoàng tử này sẽ nhớ kỹ mình.

Chỗ phòng kia của đại hoàng tử Đại Ngu vương triều ở bên phải phòng này của Tần Thiếu Phong bọn họ, mà ở trong phòng bên trái Tần Thiếu Phong lại là xuất hiện một thanh niên thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi, bộ dạng mi thanh mục tú, chẳng qua lại là một người đầu trọc, ở trên đầu còn có chín cái sẹo giới, một thân tăng bào màu xám, tựa như là có chút năm rồi, cũng có chút cũ rồi.

Hòa thượng Chân Ngôn Tông? Tần Thiếu Phong đây vẫn là lần đầu tiên kiến thức được người phật tu, tự nhiên là có chút tò mò, cho nên liền nhìn tiểu hòa thượng kia nhiều một cái, mà tiểu hòa thượng kia sau khi nhìn thấy Tần Thiếu Phong, hai tay tạo thành chữ thập nói với Tần Thiếu Phong: “Thí chủ cùng phật ta có duyên, không bằng vào phật môn ta đi, lấy tuệ căn của thí chủ, tất nhiên có thể vinh đăng cực lạc thế giới.”.

“Mẹ, ngươi mới cùng phật có duyên, cả nhà các ngươi đều cùng phật có duyên!” Tần Thiếu Phong sau khi nghe xong tiểu hòa thượng kia nói mắng ở trong lòng, cái này ngược lại không phải Tần Thiếu Phong đối với phật tu có ý kiến gì, chỉ là bởi vì phật môn có một cái giới luật, đó chính là giới sắc, cái này đối với Tần Thiếu Phong thân có Ma chủng mà nói, phật môn kia quả thực chính là địa ngục, hắn là căn bản không có khả năng vào phật môn.

Hướng về tiểu hòa thượng phất phất tay, Tần Thiếu Phong kéo tay nhỏ bé của Lăng Vận Nhi, nói với tiểu hòa thượng kia: “Tiểu hòa thượng, ta lục căn không tịnh, cùng phật một chút duyên phận cũng không có.” Sau khi nói xong, lại là nhân cơ hội đem Lăng Vận Nhi ôm vào trong lòng, khiến cho Lăng Vận Nhi đỏ bừng mặt, lại là không phản kháng, trong lòng ngược lại là có một chút ngọt ngào.

Tần Thiếu Phong đây là tuyên bố quan hệ của bọn họ, Lăng Vận Nhi tự nhiên vui mừng.

Tuy mấy ngày nay Lăng Vận Nhi cùng Tần Thiếu Phong cảm tình kịch liệt ấm áp dâng lên, nhưng lại cũng là chưa ở trước mặt bất cứ đệ tử tông phái nào hiển lộ, mà bây giờ truyền nhân của năm đại tông phái cùng với con em của đệ nhất vương triều của Thanh Phong cổ tinh đều là ở nơi này, Tần Thiếu Phong bá đạo đem nàng ôm vào trong lòng, như vậy chính là ở tuyên bố Lăng Vận Nhi là nữ nhân của Tần Thiếu Phong, hành động như vậy làm cho trong lòng Lăng Vận Nhi vui mừng vô cùng.

Mà tiểu hòa thượng phòng bên trái ở sau khi nghe Tần Thiếu Phong nói lại là cười nói: “Thí chủ lời này sai rồi, phật môn ta có vô thượng đại hoan hỉ thiện, tuệ căn của thí chủ chính cùng vô thượng đại hoan hỉ thiện của phật môn ta tương xứng, chính là người cùng phật ta có duyên, thí chủ vào phật môn ta, vị nữ thí chủ này cũng là tương tự có thể vào phật môn ta.”.

Nghe xong tiểu hòa thượng này nói, Tần Thiếu Phong một trận không còn lời nào, trực tiếp chính là quay đầu đi, không nhìn gã tiểu hòa thượng kia nữa, nếu cùng tiểu hòa thượng nói chuyện, Tần Thiếu Phong lo lắng mình nhất thời xúc động sẽ đem gã tiểu hòa thượng này bóp chết. Mà nhìn về phía hai phòng đối diện, ở trong hai phòng kia, cửa sổ bên trái nơi đó đứng một công tử tuổi còn trẻ, mặc áo trắng, tay cầm một cây quạt gấp, vô cùng tiêu sái, thêm bộ dạng anh tuấn, khí chất như có như không xuất trần kia, tuyệt đối là tình nhân trong mộng của vô số nữ tử.

Người này chính là đệ nhất thánh tử của Thái Thủy Môn, tên là Diệp Phi Trần, năm nay đã hơn một trăm tuổi, chẳng qua thực lực lại là đã đạt tới cảnh giới Thái Ất Chân Tiên ba mươi bốn phẩm, thực lực như vậy, so với một ít trưởng lão Thái Thủy Môn cũng là lợi hại hơn, mà ở trong lứa trẻ tuổi, gã Diệp Phi Trần này cũng là được xưng là đệ nhất cao thủ.

Mà phòng kia bên cạnh Thái Thủy Môn chính là Diêu Nguyệt Cung, lúc này đứng ở nơi đó là một nữ tử cao gầy, mặc cung trang màu trắng, nhưng đường cong mê người kia lại là khiến người mơ màng, chẳng qua lại là đeo khăn che mặt, làm cho người ta không thấy rõ khuôn mặt, chẳng qua hai mắt bắn ra hào quang trong trẻo nhưng lạnh lùng vô cùng, xem bộ dạng lại là một nữ tử giống như khối băng.

Nữ tử này tự nhiên là đệ nhất thánh tử Hàn Nguyệt của Diêu Nguyệt Cung, thực lực cũng là cùng Diệp Phi Trần kia không sai biệt lắm, đã đạt tới cảnh giới Thái Ất Chân Tiên ba mươi lăm phẩm, mà Thái Thủy Môn cùng Diêu Nguyệt Cung luôn luôn giao hảo, giữa hai phái một mực đều là quan hệ đồng minh, cho nên phòng của hai phái cũng là an bài cùng một chỗ.

Tần Thiếu Phong đối với Thái Thủy Môn Diệp Phi Trần kia không có bất cứ hứng thú gì, nhưng mà Hàn Nguyệt ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, đeo khăn che mặt kia lại là làm cho Tần Thiếu Phong rất cảm thấy hứng thú, ngươi không phải che che lấp lấp, ca còn chỉ thích rình coi! Trong lòng khẽ động, Kiến Dục Ma Đầu khởi động, nhất thời chính là đem toàn thân cao thấp Hàn Nguyệt đều là xem rõ ràng, mà cái này vừa thấy không cần nhìn, nhất thời chính là làm cho Ma chủng rục rịch lên.

Hàn Nguyệt này thật sự là quá đẹp rồi, có thể nói là trong trẻo nhưng lạnh lùng nhất trong nữ tử Tần Thiếu Phong xưa nay thấy, nhất là khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, tuy cho người khác một loại cảm giác khó có thể tới gần, nhưng mà đối với Tần Thiếu Phong thân có Ma chủng mà nói lại là có lực hấp dẫn thật lớn, chinh phục nữ tử như vậy mới đủ vị.

Hàn Nguyệt đối diện ở lúc Tần Thiếu Phong thi triển Kiến Dục Ma Đầu, lập tức chính là cảm giác được toàn thân mình giống như là trong suốt, điều này làm cho Hàn Nguyệt nhất thời chính là cực kỳ quẫn bách, cả người đều là khô nóng hẳn lên, nàng vẫn là lần đầu tiên có cảm giác như vậy, trong lòng cũng là xấu hổ không chịu được, nàng biết có người đang nhìn trộm mình, nhưng lại không tìm thấy người, chỉ có hừ lạnh một tiếng, đóng cửa sổ lại.
Bình Luận (0)
Comment