Đào Thoát - Dạ Sắc Vô Biên

Chương 71

Nạp Lan Địch đặt Lam Tĩnh Nghi lên trên cái giường trong phòng tắm. Váy của cô đã mất trật tự. Cô nằm trên giường nhẹ nhàng thở gấp, trong hạ thân vẫn còn cái chân giò hun khói thô to.

Hai thiếu niên đến gần cô, nhanh chóng cởi váy cô ra. Thiếu niên cũng loại bỏ chướng ngại trên người mình, xích lõa xuất hiện trước mặt Lam Tĩnh Nghi. Trong phòng tắm có một cái gương lớn. Từ trong gương, Lam Tĩnh Nghi có thể thấy được thân thể cường tráng tuyệt đẹp như người mẫu đang xích lõa của hai thiếu niên, khuôn mặt vô cùng đẹp trai và dục vọng đang ngẩng cao đầu của họ.

Cô khó khăn quay đầu qua một bên. Cô biết bọn họ muốn trừng phạt mình. Từ khi bước chân lên đảo Trục Lãng cô như sống trong địa ngục. Lúc này, Nạp Lan Luật cúi người xuống, da thịt xích lõa của bọn họ dán sát vào nhau một cách thân mật. Mặt cậu đẹp như thiên sứ, dù nhìn gần như thế nhưng cũng hoàn mỹ không tỳ vết. Cậu dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve da thịt cô từng chút một. Tay cậu như có ma lực, đốt lên từng mồi lửa nhỏ trên người cô.

Làn da cô trắng như sữa, bóng loáng mịn màng khiến cho người ta sờ đến phát nghiện. Ngón tay tà ác của Nạp Lan Luật tiến đến khu rừng bí ẩn, nhẹ nhàng khiêu khích cô. Cậu nâng cao một bên đùi của cô lên, nhìn vào nơi tư mật đang giãy giụa dưới cái chân giò hun khói.

Nạp Lan Địch nhấn một cái nút, “cạch” một tiếng, một bức tường của phòng tắm mở ra, bên trong là một thiên đường khác. Lam Tĩnh Nghi nhìn theo tiếng động.

Bên trong là một kho chứa đồ, phân thành nhiều khu nhỏ. Mỗi một ô vuông đều đặt một thứ có hình thù kỳ lạ. Cô biết một số thứ trong đó. Có rất nhiều vật nam tính đủ các kích cỡ cùng với quả cầu dùng để xoa bóp, các loại roi da và rất nhiều thứ cô không thể gọi tên. Nhưng cô biết chúng dùng để làm gì.

Mặt của cô càng tái nhợt. Nạp Lan Địch cầm lấy một cái bình và một cái gì đó giống như bàn chải đi tới, ném bàn chải cho Nạp Lan Luật.

“Luật, em tẩy rửa cho cô ấy đi.”

Nạp Lan Luật nhận lấy, cầm bàn chải bằng lông cao cấp giơ lên cho Lam Tĩnh Nghi thấy, “Bảo bối, tôi đã muốn nếm thử cảm giác tiến vào từ phía sau của cô lâu rồi. Hôm nay tôi sẽ rửa mông cô thật sạch.”

Lam Tĩnh Nghi rùng mình, trừng cậu, “Đừng.”

Nạp Lan Địch nhếch môi, nở nụ cười cực kỳ thuần khiết, “Đừng có nghĩa là rất muốn đúng không?” Cậu đưa mặt tới gần cô.

Trong nháy mắt, đôi mắt màu đen u ám của cậu như bao phủ lấy cô. Cô bị cậu nhìn tới nỗi toàn thân run lên. Cậu nắm lấy cổ tay cô, đè chặt cô xuống giường.

“A” Lam Tĩnh Nghi giãy giụa mạnh mẽ, không giống như chú nai con nữa. Con thỏ nhỏ nóng nảy còn cắn người, huống chi là cô.

“Ngoan ngoãn nghe lời tôi.” Nạp Lan Địch trầm giọng ra lệnh bên tai cô. Thân thể Lam Tĩnh Nghi cứng lại, sợ hãi nhìn vào đôi mắt đen của cậu. Cô thấy Nạp Lan Luật cầm bàn chải lông đi về phía mình thì lại bắt đầu giãy giụa.

Nạp Lan Địch giữ chặt lưng cô, dùng đầu gối đè chân cô lại. Cô cảm thấy xương mình như bị cậu đè gãy. Nạp Lan Địch ngẩng đầu, nói một cách tàn khốc, “Luật, lấy cái giá tới đây.”

Nạp Lan Luật chần chừ một chút, nói với Lam Tĩnh Nghi, “Bảo bối, cô nên nghe lời. Hậu quả của việc không nghe lời rất nghiêm trọng đó.” Dứt lời, cậu xoay người bước tới phía phòng tối.

Lúc trở lại thì trên tay Nạp Lan Luật đã có một cái giá bằng kim loại. Cậu mở nó ra. Đó là một vật hình cung. Nạp Lan Địch nâng Lam Tĩnh Nghi lên để cô nằm trên vai cậu.



Cậu đặt cô lên cái giá kim loại. Người Lam Tĩnh Nghi cong lên, để lộ cái mông của mình, đầu cô thì chúc xuống gần sát đất. Máu trong người cô như dồn hết lên não, vô cùng khó chịu.

Lam Tĩnh Nghi không an tĩnh nằm sấp trên đó. Lần đầu tiên cô giãy giụa mạnh mẽ như thế. Tay chân cô khua lên loạn xạ nhưng hai thiếu niên đã chia nhau ra đè chặt cô lại, khiến cho cô không thể nhúc nhích nữa. “Cạch” một tiếng, bọn họ đã dùng giá kim loại giữ chặt tay chân cô lại.

“A ~ buông tôi ra ~” mặt Lam Tĩnh Nghi sung huyết, ửng đỏ. Cô cảm thấy đầu mình như nở ra. Cô dùng sức giãy giụa khiến cái chân giò hun khói trượt ra khỏi người cô vì cô thay đổi vị trí.

Nạp Lan Luật vươn tay, đẩy nó vào một lần nữa. Bây giờ mông của Lam Tĩnh Nghi bị uốn cong lên, hai chân cô bị trói chặt trên cái giá kim loại. Tư thế này khiến nơi tư mật và cúc hoa nho nhỏ của cô hoàn toàn lộ ra, để cho người đàn ông dễ chơi đùa hơn.

Nạp Lan Địch kéo tóc cô để cô phải đối mặt với cậu. Khóe môi cậu cong lên, “Có biết kết quả của việc làm trái lời tôi không, bảo bối?” giọng cậu rất lạnh nhưng đôi môi lạnh lẽo của cậu ngậm đôi môi cô một cách vô cùng dịu dàng.

Hành động của cậu khiến cô sợ run. Cô quay đầu qua một bên, muốn tránh khỏi cậu nhưng cậu đã nắm tóc cô chặt hơn, ép cô cùng hôn cậu. Nước mắt lăn qua gò má cô, chảy vào nơi môi họ đang dán vào nhau.

“Hu hu…” ngay khi tiếng nức nở như tiếng rên rỉ ái muội của cô vang lên thì cậu thả cô ra. Đầu cô không còn gì đỡ nên gục xuống.

“Bảo bối, nên hưởng thụ cảm giác bên dưới đi.” Giọng nói tràn đầy khinh thường của Nạp Lan Địch nhẹ nhàng lướt qua tai cô. Ngón cái của Nạp Lan Luật dời về phía cúc hoa của cô, nhẹ nhàng xoa nắn.

“A…A…” Lam Tĩnh Nghi vặn vẹo.

“Vật nhỏ thật mẫn cảm…Ở đây cũng thật xinh đẹp.” Ngón trỏ của cậu nhẹ nhàng tiến vào trong. Chưa tiến vào mà Lam Tĩnh Nghi đã mẫn cảm, cong người lên ngăn cậu.

Cậu cười khẽ, xoay mặt nhìn Nạp Lan Địch chằm chằm. Nạp Lan Địch đã sớm cầm bàn chải, trên lông bàn chải dính đầy bọt trắng.

“Anh, tới đây đi.” Nạp Lan Luật nói, “Bảo bối, sẽ hơi đau. Cô nhịn một chút, chúng tôi sẽ tẩy rửa cho cô thật sạch sẽ.”

“Không…Đừng…Hu hu…” Lam Tĩnh Nghi khóc, vặn vẹo người. Nạp Lan Luật dùng sức mở rộng đôi mông cánh hoa của cô ra, Nạp Lan Địch từ từ đưa bàn chải vào cúc hoa của cô.

“Đừng…A…” Lam Tĩnh Nghi cong người lên. Chưa bao giờ cô thấy đau đớn và khó chịu như thế. Cô cảm thấy có một thứ gì đó mạnh mẽ tiến vào từ phía sau mình, hơn nữa còn đang không ngừng vào sâu hơn.

Động tác của Nạp Lan Địch rất chậm nhưng cũng không ngừng xoay tròn bàn chải lông để cho lông đen chà sát qua lại bốn phía vách tường của cô. Cậu cảm nhận được Lam Tĩnh Nghi bài xích nhưng lông của bàn chải rất mềm, cậu không lo nó sẽ khiến cô bị thương.

Bàn chải hoàn toàn đi vào, chỉ để lại cái tay cầm đầy màu sắc. Theo góc nhìn của hai người thì cảnh tượng vô cùng sắc tình. Ngón tay của Nạp Lan Địch nhẹ nhàng xoay tròn tay cầm bàn chải, đồng thời đụng chạm trên dưới. Mông Lam Tĩnh Nghi đã dính đầy bọt trắng.

Lam Tĩnh Nghi đã giãy giụa hết sức, cô vô lực rên rỉ.

Cuối cùng Nạp Lan Địch cũng rút bàn chải bằng lông ra khỏi người cô, rồi dùng nước rửa sạch. Nạp Lan Luật đưa môi tới, mút cúc hoa của cô.



“A ~~ a ~~” hành động của cậu khiến cô cảm thấy có một cảm giác khác thường dâng lên trong cơ thể.

Động tác của Nạp Lan Luật rất dâm mị nhưng một thiếu niên cao lớn xinh đẹp như thế lại dùng môi mút nơi đó của người con gái. Chỉ cần nghĩ thôi đã khiến người ta chảy máu mũi.

Cậu dời môi, từ từ đưa ngón trỏ vào.

“A~~” Lam Tĩnh Nghi kêu lên thảm thiết. Cô như muốn ngất đi khi bị cậu xâm nhập. Cô bài xích cậu. Nạp Lan Luật cảm giác như ngón tay của mình sắp bị cô siết đứt.

“Trời ạ, bảo bối, có phải cô muốn kẹp chết tôi không?” Nói rồi cậu hít một hơi, ngón tay rục rịch trong cúc hoa của cô khiến cô rên rỉ từng đợt.

Nạp Lan Địch cầm một vật nam tính thon dài chạy bằng điện đưa cho Nạp Lan Luật, “Luật, dùng cái này trước xem.”

Nạp Lan Luật vô cùng hứng thú, cầm lấy. Trước tiên cậu ma sát nó trước nơi tư mật của cô, quét mật dịch ở đó lên cúc hoa. Xung quanh cúc hoa nho nhỏ của Lam Tĩnh Nghi như bị chấn động.

Cậu từ từ đưa vật nam tính chạy bằng điện cẩn thận từng ly từng tí đưa vào từng chút một.

Mỗi khi vật nam tính chạy bằng điện vào sâu hơn lại nghe tiếng kêu thảm thiết càng lúc càng lớn của Lam Tĩnh Nghi. “Bảo bối, kiên nhẫn một chút. Quen rồi sẽ không đau nữa.”

Vật nam tính chạy bằng điện hoàn toàn đi vào, thân thể Lam Tĩnh Nghi bị nhét đầy. Bọn họ nhấn nút, vật nam tính chạy bằng điện rung động trong thân thể cô.

Mặt Lam Tĩnh Nghi nhăn lại, ngón tay cô bấm chặt lòng bàn tay.

“A ~~ a ~~” cô chịu đựng cảm giác đau đớn và kích thích. Vật nam tính chạy bằng điện có ba nấc. Bọn họ từ từ gia tăng tốc độ, nhìn cô không ngừng rên rỉ thành tiếng dưới tác động của nó.

Lam Tĩnh Nghi được Nạp Lan Luật và Nạp Lan Địch gỡ ra khỏi giá. Chân giò hun khói và vật nam tính chạy bằng điện trong hạ thân cô cũng được họ lấy ra. Cô vô lực nằm trên người Nạp Lan Địch, dục vọng cứng rắn của thiếu niên dán sát lên người cô. Cô lại vô lực mà giãy giụa.

Nhìn phía sau cô thì có thể thấy được đôi mông cánh hoa sưng đỏ và cúc hoa cùng với hoa huyệt bị chà đạp còn chưa khép lại được.

“Anh, để em lên trước đi. Phía sau hẳn là rất khó.” Nạp Lan Luật nói rồi nắm lấy cái mông nhỏ của cô, dục vọng giữa hai chân nhắm ngay cửa đóa cúc hoa nho nhỏ của cô.

“Đừng…Địch…Thả tôi ra…” Lam Tĩnh Nghi nhẹ rên lên. Nạp Lan Luật nắm đùi của cô, để cô quấn chân lên eo cậu, đẩy người cô về phía sau.

“Bảo bối, tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời. Làm người phụ nữ của chúng tôi thì sẽ không tránh khỏi chuyện này…” Lời cậu còn chưa dứt thì thân thể Lam Tĩnh Nghi đã run lên. Cô đau đến mức hét lên, ngất trên người Nạp Lan Địch.



Nạp Lan Luật vừa vào được một nửa thì bị kẹt lại, cảm giác bị cô cắn chặt.

“Cô ấy thật chặt.”

“Cô ấy đã bất tỉnh, còn không nhanh mà vào đi.”

Nạp Lan Luật đẩy eo một cái, phân thân thô to vùi sâu vào cúc hoa của Lam Tĩnh Nghi. Nạp Lan Địch cũng động thân, đưa vào hoa huyệt của cô. Hai thiếu niên một trước một sau chạy nước rút trong cơ thể cô.

“A ~~ a ~~ a ~~” tiếng rên rỉ vang lên, cô từ từ khôi phục ý thức thì mới biết được tiếng rên rỉ đó phát ra từ miệng mình.

Cô cảm giác thân thể mình căng đầy như muốn vỡ ra. Hai thiếu niên chen vào chỗ sâu nhất trong cô như một thanh kiếm, một trước một sau xuyên vào cô. Cô cảm thấy mình như bị họ đào hết toàn bộ những gì trong cơ thể mình.

Bọn họ nhanh chóng ra vào trong cơ thể cô, cùng một tần suất, cùng hung ác mãnh liệt như muốn bức cô phát điên. Biết cô tỉnh lại, bọn họ càng thêm ra vào thân thể cô tà ác hơn.

Nạp Lan Địch nâng mặt cô lên, chuyển mặt cô qua phía cái gương để cô nhìn thấy cảnh tượng dâm mỹ phóng đãng.

Hai chân của cô gái nhỏ nhắn xinh xắn toàn thân xích lõa quấn trên người người đàn ông có mái tóc đen như một con rắn, phân thân thô to của người đàn ông không ngừng ra vào hoa huyệt nho nhỏ của cô, mật dịch chảy khắp nơi, tiếng vang dâm mỹ vang lên không ngừng bên tai. Mà phía sau cô là một thiếu niên tóc vàng cũng đẹp trai như thế đang xích lõa, đang dùng cự long hung mãnh của mình không ngừng công kích cúc hoa của cô. Cự long thô to của họ cùng vào cùng ra, không ngừng mở rộng rồi nhét đầy cô, cùng ra vào một trước một sau trong cơ thể cô.

Tiếng rên rỉ và tiếng thân thể chạm vào nhau lan trong phòng. Cô có thể nghe được tiếng mật dịch và hoa huyệt cùng với cúc hoa của mình nhận lấy phân thân thô to kia. Cô như bị bọn họ ép khô vậy.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô qua gương, bọn họ nở nụ cười tà ác, càng thêm mãnh liệt ra vào trong cơ thể cô.

“A ~~~ a ~~~ a ~~~” khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, không thể thừa nhận công kích của bọn họ.

Tiếng thân thể chạm vào nhau như một bản nhạc và tiếng phụ nữ kêu thảm thiết không ngừng truyền ra từ cánh cửa phòng tắm đang mở, truyền thẳng vào tai Ngưu Đại Tề đang đứng ngơ ngác. Vẻ mặt Ngưu Đại Tề thống khổ, từng giọt mồ hôi lớn rịn ra trên trán.

Cuối cùng cậu không nhịn được, “phịch” một tiếng, quỳ rạp trên đất, cong lưng, cuộn mình lại. Cô giáo của cậu, người con gái cậu yêu đang bị hai thiếu niên chà đạp tàn bạo. Trong lòng cậu đau như dao cắt, thật muốn vọt vào cứu cô khỏi tay hai ác ma kia. Thế nhưng, cậu bất lực, bởi vì cậu biết bọn họ là ác ma thị huyết. Bọn họ có bản chất của ác ma nhưng lại lọt vào mắt xanh của Thượng Đế. Bọn họ không chỉ cao lớn tuấn mỹ mà còn không gì không làm được, không chỗ nào không đến được. Cậu không phải là đối thủ của bọn họ, vì thế chỉ có thể thần phục.

Rõ ràng cậu yêu cô nhưng thân thể cậu lại có phản ứng với tiếng rên rỉ của cô. Khi nghe thấy, hạ thân cậu liền cứng rắn, cơn đau truyền tới từ hạ thân khiến cậu không thể chịu đựng được. (ta nói chứ bà tác giả biến thái quá ! )

Cậu nắm tay thành nắm đấm, đánh thật mạnh lên đầu mình.

“Cô giáo, cô giáo, cô giáo…” không rõ cậu đang thì thào những gì…
Bình Luận (0)
Comment